Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Nhược Giai​

Đêm qua tuyết rơi cả đêm, sáng nay lại trời quang mây tạnh, mặt trời chầm chậm mọc lên, tuyết đọng đầy trên mặt đất cũng tan dần.

Bên ngoài Trường Ninh Hầu phủ, tất cả đồ vật thuộc về Tam phòng đều đã được chất hết lên xe ngựa, Lục Cảnhủ rũ đạp lên ghế nhỏ định bước lên xe, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không cam lòng, bèn quay đầu nhìn Lục Cửu đang đứng trên thềm đá, cười lạnh, "Mới ra chiến trường có một chuyến mà ngươi đã trở nên lãnh huyết vô tình đến thế rồi à, hoàn toàn không thèm để ý đến tình thân luân lý.”

Lục Cửu khinh thường liếc Lục Cảnh, ánh mắt lạnh lùng, "Trưởng bối đã qua đời, đáng lẽ phải phân nhà ở riêng từ lâu rồi, Tam thúc cứ mải dựa dẫm vào Hầu phủ như thế thì thật không có ý nghĩa gì cả, thúc đã không chịu chủ động rời đi, ta đây đành phải “thỉnh” thúc đi. Tam thúc, rồi thúc sẽ cảm tạ ta vì hôm nay đã “thỉnh” thúc đi đấy.”

nói xong hắn cũng lập tức quay người đi vào trong, đưa lưng về phía Lục Cảnh vẫy vẫy tay, "Đóng cửa."

Lục Cảnh đứng ở bên ngoài tức gần chết.

Quay về Mạc Viên, thấy Mộ Khanh Hoàng đang chơi đùa cùng Minh nhi, hai mẹ con đều vui cười sung sướng, gương mặt hắn lập tức trở nên nhu hòa, niềm vui lan đến tận khóe mắt, cả người toát ra vẻ thư thái, vui vẻ ghé lại gần, “Hai người đang cười gì đấy, nói ta nghe một chút xem nào.”

“Lục Cửu, khi nãy bé gọi ta là mẹ đó.” Mộ Khanh Hoàng kích động khoác tay lên cánh tay Lục Cửu.

“thật không!” Lục Cửu chọc chọc lên cái cằm đầy đặn của Minh nhi, "Con trai ngoan, gọi cha một tiếng xem nào.”

Đôi đồng tử đen láy như hột nhãn của Minh nhi chuyển qua nhìn Lục Cửu, sau đó lại đột nhiên phun nước bọt phì phì, chọc cho Mộ Khanh Hoàng phá ra cười.

Lục Cửu “hừ” một tiếng, không đùa với con trai nữa mà xoay sang quấn một lọn tóc đen rủ xuống trước ngực Mộ Khanh Hoàng, giả bộ cả giận nói: "nói, có phải nàng dạy không?”

Mộ Khanh Hoàng chọc lên mi tâm của hắn một cái, cười nói: "Minh nhi mới bao tuổi đâu, sao ta dạy được? Ta thấy chàng muốn lừa ta thì có.”

nói đoạn, nàng kéo tócmình lại.

“không được kéo tóc ta.”

Lục Cửu cười ôm nàng, “Vậy nàng ôm bé, ta ôm nàng.”

Đám nha hoàn Ngọc Khê đã quá quen với cảnh này, thấy vậy cũng chỉ rối rít che miệng cười trộm.

Da mặt Lục Cửu dày như tường thành, hoàn toàn không biến sắc, ngược lại còn nói đầy vẻ chính nghĩa: “Còn cười nữa ta sẽ gả các ngươi đi hết đấy.”

Ngọc Loan cười nói: “Có không cười thì khi nãy quận chúa cũng vừa mới nói với bọn nô tỳ rồi, muốn đuổi bọn nô tỳ đi lập gia đình hết đấy.”

Ngọc Khê xen vào nói: "Quận chúa thươngbọn nô tỳ, trả khế ước bán thân lại cho bọn nô tỳ, còn đồng ý rằng sau khi về nhà lập gia đình rồi vẫn có thể quay lại đây.”

"Đây là chuyện tốt. Ngọc Loan Ngọc Châu nhất định là sẽ gả cho Bạch Cẩm Ngọc Cái rồi, có gả đi thì cũng vẫn ở trong Hầu phủ này. Còn Ngọc Khê Ngọc Khinh, hai người các ngươi thì sao, có tính toán gì không? Dù sao Kim Nê với Hương Trần cũng chưa có ai, chi bằng..."

Mộ Khanh Hoàng "hừ" một tiếng, liếc mắt nhìn Lục Cửu, “Tất cả nha hoàn của ta đều phải gả hết cho hầu cận của chàng à?”

“Đây không phải là chuyện tốt sao, dù sao bốn nha hoàn này của nàng cũng đâu muốn rời xa nàng, còn bốn tên hầu kia của ta cũng lớn lên cùng ta từ bé, cũng không muốn xa ta. Yên tâm đi, tiền đồ của bọn họ sau này không tệ đâu.”

Ngọc Khê chỉ xem đây là một chuyện đùa, còn Ngọc Khinh lại nghiêm túc suy tư.

nói chuyện một lát, biết rõ tính tình của Lục Cửu, lát nữa có khi sẽ lại làm chuyện gì, bốn nha hoàn hiểu ý cười cười lui ra ngoài.

“Đuổi đi rồi đấy à?” Mộ Khanh Hoàng thả Minh nhi lên sập, vỗ nhè nhẹ từng cái một, vừa dỗ bé ngủ vừa nhỏ giọng hỏi han.

“Ừ đuổi rồi, sau này Lục Cảnh sẽ phải cảm tạ ta vì hôm nay đã đuổi bọn họ đi, nếu không, sống trong cùng một phủ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, biết đâu chừng một ngày nào đó ta không kiềm được mà giết hắn mất.” Trong chớp mắt, sát khí ngùn ngụt bao quanh người Lục Cửu, nhưng chẳng mấy chốc đã tan đi. hắn nghiêng người nằm trên gối dựa, một chân chống lên, chân còn lại buôn xuống đất, lắc qua lắc lại, cười ngây ngôvui sướng nhìn chằm chằm Mộ Khanh Hoàng.

Mộ Khanh Hoàng bị hắn nhìn đến mức đỏ mặt, liếc hắn một cái, "Nhìn gì chứ.”

“Nhìn Tiểu Phượng Hoàng của ta, Tiểu Phượng Hoàng của ta.” Lục Cửu vươn tay ra vuốt ve mu bàn tay nàng, vuốt rất nhẹ. Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hơi nhột, liền đánh hắn một cái, trừng hắn, nói: “Ban ngày ban mặt, không được làm loạn.”

“Chỉ sờ sờ tay vợ ta chút thôi mà...” Lục Cửu buồn tủi chớp chớp đôi mắt phượng. Khi đối diện với Lục Cảnh, ánh mắt ấy rét lạnh đến mức nào thì lúc này, khi đối mặt với Tiểu Phượng Hoàng của hắn, đôi mắt ấy lại như của một đứa trẻ vô tội thuần khiết nhất.

Dần dần, Mộ Khanh Hoàng cũng hiểu tính hắn, không mắc mưu cũng không đau lòng nữa, “Giờ thì sờ tay, lát không biết lại sờ đâu.”

“Trời ơi, Tiểu Phượng Hoàng nàng nghĩ đi đâu vậy ~ Xấu quá đi ~”

Mộ Khanh Hoàng không còn gì để nói, nhẹ giọng cười mắng, "Vô lại."

Thấy Minh nhi đãchìm vào giấc ngủ say, Khanh Hoàng ngáp một cái, ôm Minh nhi nghiêng người gối lên gối đầu, cũng buồn ngủ, nói: “Ta ngủ một lát, chàng đừng phá ta đấy. Phá ta thì cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu phá quá làm cho Minh nhi tỉnh thì để xem ta có để yên cho chàng hay không.”

Trong phòng đốt địa long, lại bỏ thêm một ít gỗ đàn, rất là ấm áp, vì vậy Mộ Khanh Hoàng chỉ mặc một cái váy mỏng mùa thu, có lẽ vì ôm con nên tà áo trước ngực bị kéo ra, theo động tác nghiêng người nằm xuống của nàng, làn da trắng nõn nơi ấy cũng bị lộ ra, khiến ý xấu của Lục Cửu trỗi dậy, miệng đắng lưỡi khô.

hắn lặng lẽ dời Minh nhi vào trong, lấy một cái gối ngăn ở giữa, còn hắn thì chui vào chỗ Minh nhi vừa nằm, gối cùng một gối với Mộ Khanh Hoàng, bàn tay lại không thành thật luồn vào trong tà áo, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

Mộ Khanh Hoàng bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy miệng mình bị hôn, nàng tức giận nện hắn hai cái.

Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng vân vê vuốt ve, hận không thể lăn hai vòng trên đất, cười hì hì nói: “Tiểu Phượng Hoàng của ta, của ta của ta của ta!”

“Chàng nhỏ giọng chút đi!”

“Suỵt.” Lục Cửu ngược lại chê Mộ Khanh Hoàng lớn tiếng, "Nàng đừng lên tiếng."

Mộ Khanh Hoàng cắn môi trừng hắn, túm lấy lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng có chạm vào ta, đêm qua lăn lộn cả đêm còn chưa đủ à.”

“Vĩnh viễn cũng không đủ." Lục Cửu kề trán lên trán Mộ Khanh Hoàng, ôm nàng thật chặt, ôm trọn nàng trong vòng tay mình thương yêu.

Mộ Khanh Hoàng mím môi cười, xoa xoa tai hắn, bầu không khí yên tĩnh lại, nàng dùng ngón tay phác hoạ lông mày hắn, “Sao hồi trước ta không biết rằng chàng đẹp mã đến vậy nhỉ?”

“Ái chà!” Lục Cửu vui mừng mở to mắt.

"Suỵt!" Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn Minh nhi đang ngủ bên cạnh một cái, thấy bé vẫn đang say giấc mới nằm xuống lại, "Chàng nhỏ giọng chút."

"Tiểu Phượng Hoàng, nàngvừa khen ta đó à." Lục Cửu hạ thấp giọng, tay vòng chặt quanh eo Mộ Khanh Hoàng.

Mộ Khanh Hoàng nhịn không được bật cười,đưa tay điểm nhẹ lên bờ môi đỏ tươi của hắn: “Có phải là có rất nhiều cô nương từng ngắm trộm chàng không?”

“Hiển nhiên, nhưng mà Tiểu Phượng Hoàng, ta chỉ thích nàng ngắm ta thôi.” Lục Cửu vội vàng biểu đạt lòng trung thành, chọc cho Mộ Khanh Hoàng lại bật cười.

"Tiểu Phượng Hoàng mới là người đẹp nhất. Ta thích đôi mắt to của nàng lúc nào cũng lườm ta, thích sông mũi cao thẳng của nàng, thích bờ môi nho nhỏ non mềm đỏ thắm của nàng, ta còn thích cả...”

Hai má nóng hổi, Mộ Khanh Hoàng vội vàng bịt miệng hắn, “không được nói nữa.”

Lục Cửu đặt tay Mộ Khanh Hoàng lên tim mình, vô cùng vui sướng, ghé vào tai Mộ Khanh Hoàng nói nhỏ: “Ta thích nhất là được xoa nắn Tiểu Phượng Hoàng, hòa tan nàng vào trong xương tủy mình, chết đi sống lại, sống lại chết đi."

Mặt Mộ Khanh Hoàng càng đỏ hơn, vùi mình trong lòng hắn, ngửi mùi hương ấm áp trên người hắn, ngón tay vân vê vành tai hắn, cúi đầu cười.

Lục Cửu thỏa mãn thở dài.

Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng mèo kêu chó sủa cùng tiếng nha hoàn quát lên, Lục Cửu cảm thấy phiền muộn, ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Gì đấy?"

Mộ Khanh Hoàng trấn an xoa nhẹ lên lưng hắn, "Hình như Cửu Ngự đang kêu.”

Vừa dứt lời, Cửu Ngự đã ngậm một thứ gì đó trong miệng chạy vào, đằng sau là Ngọc Châu đang ôm chó.

“Có chuyện gì?” Thấy Tây Thi bị cào xước hết cả mặt, Mộ Khanh Hoàng kinh ngạc hỏi.

Ngọc Châu tức giận thở phì phì, chỉ vào Cửu Ngự vừa nhảy lên sập tựa người vào Mộ Khanh Hoàng, “Cửu Ngự cào đấy.”

Dường như Cửu Ngự có thể nghe hiểu tiếng người, nghe vậy liền đi vòng vòng kêu meo meo, tiếng kêu lớn đến nỗi Minh nhi bị thức giấc khóa oa oa.

Lục Cửu vội vàng ôm con đứng dậy dỗ, Mộ Khanh Hoàng thì ôm Cửu Ngự vào lòng trấn an, "Đừng kêu, đừng sợ, ta sẽ không trách ngươi đâu, ngươi xem ngươi dọa Minh nhi rồi kìa.”

Cửu Ngự vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay Mộ Khanh Hoàng, thả thứ mà nó vẫn ngậm trong miệng vào tay Mộ Khanh Hoàng, trông thứ này có vẻ giống kim hương cầu(1),sau đó uất ức kêu meo meo.

(1) Kim hương cầu: Quả cầu đựng hương.

Thứ trông giống kim hương cầu được chạm rỗng này, Mộ Khanh Hoàng nhận ra, chính là thứ vẫn đeo trên cổ Cửu Ngự, bình thường nó vẫn không cho bất kỳ ai chạm vào, bây giờ lại bị rơi xuống. Mộ Khanh Hoàng quay đầu hỏi Ngọc Châu, "Có chuyện gì vậy?"

Ngọc Châu lúng túng nói: “Vừa nãy Tây Thi chơi cùng với Cửu Ngự, Tây Thi không cẩn thận cắn rớt."

“Chó mèo mà chơi gì chứ, nha đầu ngươi còn dám nói dối lừa chủ nhân của ngươi à."

Ngọc Châu vội vàng lắc đầu, "Nô tỳ không có nói láo, thật mà, khi nãy hai con này còn chui rúc trong cùng một ổ hòa thuận lắm, ngoảnh đi ngoảnh lại đã cãi nhau rồi.”

Mộ Khanh Hoàng bật cười, "Mau ôm Tây Thi xuống băng bó vết thương đi, Cửu Ngự là ân nhân cứu mạng của ta, các ngươi không được phép thiên vị Tây Thi."

“Vâng.” Ngọc Châu vội vàng đáp lời rồi rón rén lui ra ngoài.

Lúc bấy giờ Minh nhi cũng đã ngừng khóc, được Lục Cửu ôm, đôi mắt ngập nước trong veo nhìn ngó lung tung, bàn tay be bé siết thành quả đấm nho nhỏ ngậm trong miệng mút, Lục Cửu nhìn mà tâm cũng hóa thành nước, lúc này Minh nhi mà muốn bất cứ thứ gì, cho dù là sao trên trời thì hắn cũng sẽ liều mạng tìm về. Lục Cửu không khỏi cảm khái nói: “Ta đã hiểu vì sao cha ta có thể dễ dàng tha thứ cho ta như vậy.”

Mộ Khanh Hoàng cười khẽ, “Nào có phải chỉ là dễ dàng tha thứ, mà cha sủng chàng sủng đến mức vô pháp vô thiên. Nhưng sau này chàng không được dung túng Minh nhi giống vậy, con trai không thể quá yêu chiều.”

Lục Cửu lơ đãng đồng ý.

Mộ Khanh Hoàng bảo Ngọc Khê đi tìm một chuỗi ngọc đến, Mộ Khanh Hoàng móc kim hương cầu vào giữa chuỗi ngọc, sau đó đeo vào cổ cho Cửu Ngự, xoa xoa đầu nó, hỏi: “Sao, đã hài lòng chưa?”

Rốt cuộc kim hương cầu cũng đã lại quay về trên cổ mình, Cửu Ngự khoan khoái nghiêng đầu "meo meo" hai tiếng.

"đi chơi đi, không được bắt nạt Tây Thi, biết chưa?”

"Meo meo ~ "

Nhìn theo cái mông trắng muốt lắc lắc lắc lắc đi ra ngoài của Cửu Ngự, Lục Cửu cười nói: “Nàng nói chuyện với nó nó hiểu được à?”

“Cửu Ngự đã sống không biết bao năm rồi, nhất định là có linh tính hơn chó mèo thông thường.”

Vừa nói nàng vừa đi đến xem Minh nhi, thấy bé không bị dọa nữa thì lại quay sang nhìn Lục Cửu đang ôm bé, cười trêu: “không ngờ chàng làm cha cũng biết cách bế con nít phết đấy.”

“Còn không phải à, nhờ ôm nàng nhiều nên luyện thành đấy.” Gương mặt tuấn tú kề sát vào, một nụ hôn nóng cháy bất chợt rơi lên mặt, Mộ Khanh Hoàng đỏ mặt tim đập thình thịch, ngắm gương mặt của hắn như không bao giờ ngắm đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.