Lúc này từ xa một ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn về phía người Hoa gia rời đi, khuôn mặt nàng ta được đeo mạng che mặt, nàng ta lẩm nhẩm nói:
"Sự bi thảm của ngươi chỉ mới bắt đầu thôi, tiếp theo sẽ là địa ngục, những gì ngươi từng đối xử với ta, ta sẽ lần lượt trả hết ".
Người giấu mặt này không ai hết chính là Kiều Diệp Thư, từ sau khi được Thiên Ninh cứu và đưa ra làm nhân chứng để minh oan cho Kiều gia nàng ta liền bo đi không ai hay biết.
Nàng ta xấu hổ và không dám đối mặt phụ thân cùng Kiều phu nhân nên đã tìm cách lánh xa, Thiên Ninh cũng không muốn cưỡng cầu nàng ta.
Dù sao thì trước đây nàng ta cũng bị Lục Vương Hy lừa dối nên mới làm việc như vậy, tuy nhiên xét thấy cũng chưa chính thức làm việc gì có lỗi nên nàng cũng bỏ qua cho.
Lần này trở về, mục đích chính của nàng chỉ có trả thù, những gì tam công chía kia gây ra khiến nàng ta không bao giờ có thể quên được.
Từ sau hôm sắc phong thái tử, đúng như lời Thiên Ninh nói, hoàng thượng gần như ngày đêm lâm vào giấc ngủ, thần trí không còn tỉnh táo như trước nữa.
Cuối cùng Lục Thân Vương cùng bá quan văn võ dâng tấu xin hoàng thượng lui về làm thái thượng hoàng để thái tử lên ngôi.
Sau mấy lần dâng tấu cuối cùng hoàng thượng cũng lực bất tòng tâm đành phải truyền ngôi cho thái tử.
Qua bao khó khăn và gian khổ, sau khi Lục Vương Bảo lên ngôi, trấn chỉnh lại toàn bộ giúp cho Bắc Yến Quốc trở nên vô cùng cường đại, không một quốc gia nào dám vọng tưởng.
Số phận của phế thái tử thì vô cùng thê thảm, hoàng thượng mới lên ngôi nhân từ tha chết cho hắn nhưng cả đời hắn bị giam ở nhà lao để trả giâ cho những tội ác của hắn.
Nhưng hắn không thể chấp nhận được hiện thực trở nên điên loạn lúc nào không hay.
Tam công chúa thì cũng thê thảm không kém, nàng ta xuất thân cao quý đã bao giờ phải làm việc vất vả, bây giờ tự phải lo cho thân mình lại phải phụ thuộc vào đồng tiền ít ỏi của mẹ chồng.
Thế là nàng ta không chịu được, bị Kiều Diệp Thư lập kế sách cuối cùng lao vào con đường trở thành kỹ nữ lầu xanh.
Sau cùng vì sự trả thù của Kiều Diệp Thư mà bị phu nhân của người khác đánh ghen phá nát dung mạo cuối cùng bị vứt bỏ không ai để ý đến, âu cũng là cái giá cho sự độc ác của nàng ta khi xưa.
Thiên Ninh thì sau khi trở về từ thôn trang nàng cảm thấy cơ thể mình vô cùng khó chịu, nàng cũng là y sư nên nàng cảm nhận rõ được cơ thể mình khả năng cao là có hài tử.
Khi Lục Minh Viễn biết được thê tử đã có thai thì vô cùng vui mừng, mà người vui hơn cả là Dương Tố Anh bà mẫu của nàng.
Bà đã mong chờ sinh mệnh này từ rất là lâu, nên khi biết tin vô cùng vui mừng ngày ngày mang thuốc bổ đến cho nàng, tình cảm vô cùng thuận hòa.
Mẫu thân ruột của nàng cũng như thế, sau bao phong ba bão táp bà chỉ muốn ở gần nữ nhi hơn thôi.
Sau sự việc kia Kiều tướng quân cũng lấy lý do sức khỏe để cáo lão hồi hương ngày ngày làm bạn với sư phụ của nàng.
Khi triều chính đã đi vào ổn định Lục Thân Vương có ý định rời kinh thành đi về Giang Nam mặc cho hoàng thượng giữ lại.
Nhưng do con dâu có thai nên mọi người đành phải hoãn lại, mãi đến khi Thiên Ninh được bốn tháng thai kỳ đã ổn định mọi người mới xuất phát lên đường.
Lần đi cùng này có theo cả phụ mẫu của nàng và sư phụ, mọi người đã chán cảnh binh quyền ở kinh thành rồi chỉ muốn ngao du tứ hải làm phúc cho dân chúng.
Ròng rã hai tháng trời mọi người đã đến được Giang Nam, vì vừa đi vừa nghỉ ngơi ngắm cảnh nên thời gian đi có lâu hơn một chút.
Thiên Ninh rất thích khí hậu và cảnh vật nơi đây, hai phủ được xây dựng liền kề nhau để thuận tiện cho việc đi lại.
Thiên Ninh thầm cảm ơn ông trời đã cho nàng cơ hội trùng sinh để một lần nữa cảm nhận được tình yêu thương của trượng phu, của bà mẫu và của phụ mẫu mình.
Cuộc sống ở Giang Nam vô cùng thoải mái và tự tại, Thiên Ninh giống như bảo vật trong phủ, đi đâu cũng đều có người đi theo.
Lúc này cái thai của nàng cũng đã gần đến ngày sinh, Minh Viễn ngày đêm sốt sắng, theo như sư phụ nói thì khả năng cao là nàng mang song thai nên bụng mới to bất thường như thế.
Vì hai phủ kế bên nhau nên Kiều phu nhân ngày nào cũng sang thăm nàng và làm bạn với bà mẫu của nàng.
Sau cùng đủ ngày đủ tháng Kiều Thiên Ninh hạ sinh hai hài tử vô cùng kháu khỉnh, tuy có tiếc nuối không phải là nữ nhi nhưng nàng cũng rất bằng lòng với hiện tại.
Tuy là sinh đôi nhưng hai đứa bé tính cách không giống nhau một chút nào, một nhóc thì trầm tĩnh, một nhóc thì vô cùng náo động.
Từ sau khi trong phủ có tiếng trẻ con thì cuộc sống trở nên náo nhiệt hơn.
Khi hai nhóc tỳ được tròn một năm thì Thiên Ninh cùng phu quân để lại cho phụ mẫu chăm sóc hai người cùng đi ngao du khắp nơi, đúng với lời hứa khi xưa của chàng.
Cả đời Thiên Ninh được sống trong hạnh phúc, nàng cùng phu quân của mình làm việc thiện khắp nơi để cho lòng mình an yên.
Hoàn.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này cho mình, bộ sau sẽ có tên là Công chúa Vô Ưu nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]