Nhưng vì Minh Viễn đến muộn quá nên xe ngựa đã gần rơi xuốn vách núi, Thiên Ninh vì lực ép bị đánh bật ra ngoài.
Nàng bị rơi tự do ra ngoài rồi rơi xuống vách núi, Minh Viễn không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống ôm nàng vào lòng khiến cho Thiên Ninh thốt lên:
“Chàng bị điên à, vì sao phải nhảy xuống làm gì chứ?”.
Minh Viễn ôm nàng rồi dùng sức bật mạnh vào một vách núi đang chìa ra, hai người bám chặt vào mấy cái cây bên sườn núi mới không việc gì.
Minh Viễn cười nói:
“Ta đã nói là sẽ luôn luôn bảo vệ nàng mà”.
Tuy nhiên với sức nặng của hai người nên mấy cái cây đó không thể chịu nổi, nhưng tuyệt nhiên Minh Viễn không bỏ nàng ra vẫn ôm nàng chặt vào lòng.
Giây phút đó khiến cho Thiên Ninh không bao giờ quên, hai người rơi xuống bên dưới cũng may ở dưới đáy vực là một hồ nước cho nên hai người không việc gì.
Chật vật mãi hai người mới lên được bờ, dưới vách núi không khí vô cùng lạnh, lại cộng thêm hai người vừa bị dầm nước nên càng lạnh hơn.
Minh Viễn dặn nàng ngồi ở đó đợi mình rồi chàng đi xung quanh để lấy củi về đốt cho đỡ lạnh.
Nhìn theo bóng dáng của Minh Viễn lòng Thiên Ninh có một chút không nói nên lời, lúc này nàng mới thực sự tin rằng tình cảm của chàng giành cho mình nhiều đến nhường nào.
Có lẽ sau một lần bị phản bội và lừa gạt tình cảm cho nên trái tim của nàng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-kieu-thien-ninh/3466533/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.