Làm cho nhi tử của bọn họ mãi không mở lòng với một ạ khiến cho người làm phụ mẫu như hai người họ vô cùng buồn rầu.
Nên khi nghe tim từ ám vệ nói là Vương gia nhận ý chỉ ban hôn mà điều lạ là nhi tử của bọn họ tự nguyện chứ không phải bị ép buộc.
Cho nên bọn họ vượt bao nhiêu chặng đường để trở về cho kịp ngày.
Nếu không có sự ngăn cản của nhi tử thì họ đã trức tiếp đến hành quán để xem mặt dâu tức của họ rồi.
Thế là Dương Tố Anh bắt tay vào việc chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng bà lại càng nhạc nhiên hơn là quản gia nói cho họ những thứ nàu đã được vương gia chuẩn bị từ trước rồi đều không thiếu thứ gì cả.
Lúc này hai phu thê nhìn nhau chỉ lắc đầu nghĩ thầm là vì sao nhi tử của bọn họ lại hoàn toàn thay đổi như vậy.
Ngoài việc trang trí trong ngoài phủ thì Dương Tố Anh chẳng biết phải chuẩn bị gì cả, bây giờ bà chỉ chờ ngày con dâu về thôi, nếu có hài tử sớm thì bà sẽ rất nhanh chóng trở thành bà bà.
Chỉ nghĩ đến thế mà Dương Tố Anh đã vui mừng cười không khép nổi miệng.
Lúc này đây hoàng đế đang tức giận hắn ném tất cả mọi thứ trên bàn xuống, những gì hắn vớ được đều bị hắn ném xuống hết.
Ánh mắt hoàng đế như muốn ăn tươi nuốt sống thái y và tổng quản thái giám, hắn hét lên:
"Vô dụng ta nuôi các ngươi được ích gì chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-kieu-thien-ninh/3456769/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.