Hộp quà được mở ra,một cái vòng tay tỏa ra ánh sáng màu tím yên tĩnh nằm bên trong. Lạc Uchỉ nhìn một chút thì đã thích chiếc vòng tay này. Lạc U là mộtngười có phẩm vị, người có phẩm vị đương nhiên cũng là một người tinhmắt. Ở phương diện đồ cổ chỉ hiểu được sơ qua nhưng ở phương diện ngọcthạch, phỉ thúy, châu báu, kim cương, trong mắt của những người trongnghề Lạc U chính là một người giỏi. Mặc dù vòng tay này là do sức ngườitạo ra nhưng ở phương diện vật liệu cũng là cao cấp trong cao cấp. Mấyviên tử phỉ châu tử (Viên ngọc màu tím) tỏa ra ánh sáng tím, tuyệt đốilà tử phỉ trong hoàng gia, giá trị chí ít từ năm con số trở lên, có tiền cũng không mua được lọai này. Hơn nữa, điều khiến Lạc U yêuthích nhất chính là hình dáng của những hạt châu này. Bởi vì do sứcngười điêu khắc, hình dáng của mỗi một hạt châu đều khác nhau, hình thùkỳ quái nhưng đặc biệt tinh xảo. Có thể thấy được Diệp Vẫn Thần rất dụng tâm để làm. “Hãy đeo lên dùm tôi đi.” Lạc U đưa lại choDiệp Vẫn Thần, giao cho Diệp Vẫn Thần một nhiệm vụ vô cùng vinh dự. Nụcười trên mặt Diệp Vẫn Thần không thể nén được đã bộc lộ ra. Giờ phútnày, núi băng đã tan ra. Cẩn thận từng li từng tí đem chiếc vòngtay đeo trên cổ tay mảnh khảnh của Lạc U. Xúc giác lạnh lẽo làm cho Lạc U hơi rụt tay lại nhưng rất nhanh thì đã thích ứng với loại nhiệt độ này. Chiếc vòng tay màu tím đeo ở trên cổ tay của Lạc U càng lộ ra vẻ caoquý, tao nhã, càng lộ ra một hơi thở thần bí mê hoặc. “Rất thích hợp với tôi, đáng tiếc tôi không có quà để tặng lại anh, nhưng mà…” Giọng nói của Lạc U ngừng lại, thanh âm thấp hơn hai lần mang theo một tia mê hoặc khó có thể phát hiện, chậm rãi nói rằng: “Quà đáp lễ, tôi có thể thỏa mãn anh một nguyện vọng nhưng không được quá phận.” “Tiểu U không cần làm như vậy. Em yêu thích món quà tôi tặng em cũng là quàđáp lễ tốt nhất. Chỉ cần em đồng ý để tôi ở lại bên cạnh em, tôi khôngcòn mong ước gì khác.” Lời nói của Diệp Vẫn Thần chính là thậtlòng, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là muốn cùng Lạc U vĩnh viễn ởchung một chỗ. Mà nguyện vọng này lại không phù hợp với điều kiện mà Lạc U đưa ra hồi nãy. Bởi vì nguyện vọng này đã không thể dùng từ quá đángđể hình dung. “Tôi đã nói cho một nguyện vọng làm quà đáp lễ, anh không cần phải từ chối. Anh từ chối sẽ làm tôi không vui.” Lạc U không tin chính mình đã nói như vậy, Diệp Vẫn Thần còn có thể từ chối. Quả nhiên, lần này Diệp Vẫn Thần không tiếp tục nói từ chối, mà là sững sờ sau đó nghiêm túc suy nghĩ. Lạc U cũng không giục. Cô đúng là có chút ngạc nhiên, rốt cuộc người đànông này sẽ có yêu cầu như thế nào? Là hẹn hò? Hôn môi? Hoặc là tiến thêm một bước? Trong lúc nhất thời, ở trong đầu Lạc U xuất hiện rất nhiềusắc thái hình ảnh nhưng cuối cùng lại bị chính mình bác bỏ. Diệp VẫnThần đối với cô có thể là có *** nhưng khả năng tự kiềm chế của Diệp Vẫn Thần rất mạnh. Lại có tình cảnh lúc trước trong rừng cây nhỏ làm cảnhtỉnh, hiện tại lúc đối mặt với cô căn bản sẽ không làm những hành độngkhông nên làm. Hơn nữa cô cảm thấy Diệp Vẫn Thần sẽ không mượn những cơhội như vậy đưa ra loại yêu cầu này. Nhưng mà có nhiều lúc sẽ có bất ngờ nho nhỏ xảy ra. Sau khi Diệp Vẫn Thần nghiêm túc suy nghĩ, cũng không biết là nghĩ tới cáigì, đột nhiên sắc mặt trở nên hơi kỳ lạ nhưng ánh mắt lại phi thườngsáng sủa, giống như là đang nghĩ đến việc gì nên hưng phấn. Lạc U nhíu mày nhưng không có hỏi cái gì, mà là chờ Diệp Vẫn Thần mở miệng. “Tiểu U, tôi… tôi muốn hôn em, có được không?” Diệp Vẫn Thần lấy hết dũng khí mới đem câu nói này hoàn chỉnh nói ra. Dứtlời, đồng thời sắc mặt của hắn cũng trở nên đặc biệt hồng hào, ánh mắtcũng có chút ngượng ngùng trốn tránh. Chân mày của Lạc U nhếchcao hơn một chút, yêu cầu của người đàn ông này làm cho cô có một chútbất ngờ nhỏ. Nhưng mà cô cũng không có ý định cự tuyệt. Nếu như chính là hi vọng của người đàn ông này, cô cũng không ngại phối hợp. Cô mãi mãicũng sẽ không quên tình cảnh người đàn ông này theo cô nhảy xuống lầu.Cô đối với tình cảm của hắn tuy rằng không phải là tình yêu, cũng đã sovới tình yêu muốn nặng hơn. Dường như là một loại cảm giác có thể sinhtử cùng nhau. “Được.” Lạc U đồng ý. Kỳ thực cô cảm thấy,coi như là người đàn ông này muốn cùng cô lên giường, cô cũng có thể sẽ không từ chối. Việc nặng đời này, hai chữ tình yêu này đã không ở trong kế hoạch của cuộc đời cô. Nếu như người đàn ông này thật sự yêu cô nhưvậy, cô cũng không ngại cùng người đàn ông này đi hết cuộc đời, cho dùcô có thể không có cách nào yêu người đàn ông này. Yêu là cái gì? Bất kể là phù phiếm của kiếp trước, hay là gánh nặng của kiếp này, Lạc U cảm thấy mình đều chưa từng có cái loại cảm giác này, nhiều nhất cũngchỉ có ưa thích hoặc là thưởng thức thôi. Đã như vậy, cần gì phải tínhtoán đây, cùng với người đàn ông này, cũng xem như là cô suy nghĩ ra một phương thức báo đáp. Lạc U đồng ý làm cho Diệp Vẫn Thần rất bấtngờ. Thậm chí hắn đã nghĩ sau khi Lạc U từ chối hắn nên có phản ứng gìnhưng Lạc U đã đáp ứng rồi. Cứ như vậy trong nháy mắt, trong đầu củaDiệp Vẫn Thần trống rỗng, căn bản không biết nên phản ứng ra sao. Lạc U cũng không giục, chỉ là dùng một loại ánh mắt an hòa hờ hững nhìnDiệp Vẫn Thần, như là đang đợi, cũng như là căn bản không thèm để ý.Nhưng bất kể là loại nào, Diệp Vẫn Thần đều không thể chú ý tới. Lúc này hắn chỉ cảm giác được tim mình đập nhanh hơn, toàn thân đều không thểkhống chế, có chút run rẩy. “Tiểu U, tôi… tôi…” Diệp VẫnThần muốn nói cái gì hoặc nói là giải thích cái gì. Hắn là muốn hôn môiLạc U nhưng trên thực tế lời nói vừa nãy của hắn cũng chưa nói rõ ràng.Hắn muốn hôn môi cùng suy nghĩ của Lạc U chính là không giống nhau. “Không cần nhiều lời, muốn hôn thì hôn đi.” Lạc U không thích thái độ cứ ấp a ấp úng của Diệp Vẫn Thần lúc này, loạiyêu cầu này cũng dám nói, cần gì phải xấu hổ đây. Hiển nhiên lúc này Lạc U có chút hiểu lầm Diệp Vẫn Thần. Tuy rằng dung túng hành vi của DiệpVẫn Thần nhưng tâm tư vẫn còn có chút phức tạp. Quả nhiên DiệpVẫn Thần ngậm miệng lại, sắc mặt do dự dần dần trở nên kiên định. Dườngnhư trong nháy mắt hơi thở lắng đọng kia trở nên hơi hung mãnh, giốngnhư là không thèm đếm xỉa đến. Lạc U cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Vẫn Thần. Mà ngay lúc Lạc U nhìn kĩ, Diệp Vẫn Thần chậm rãi di chuyển.Nhưng mà Lạc U lần nữa ngoài ý liệu chính là Diệp Vẫn Thần không chỉkhông có đi tới trước người của cô, trái lại là lui về phía sau mộtbước. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú cùng kinh ngạc của Lạc U, chậm rãiquỳ xuống. Quỳ một chân trên đất, sóng lưng thẳng tắp, giống nhưlần đó ở trong bệnh viện. Diệp Vẫn Thần lần thứ hai quỳ gối trước mặtLạc U. Sau đó, hai tay thận trọng tí nâng lên mắt cá chân mảnh khảnh của Lạc U. Vẻ mặt vô cùng thành kính ở trên mu bàn chân trắng mịn của Lạc U ấn xuống một cái hôn nhẹ. Trong nháy mắt cảm giác tê dại truyềnkhắp thân của Lạc U. Ánh mắt khó mà tin nổi nhìn Diệp Vẫn Thần lại nhưlà nhìn quái vật. Vào giờ phút này, người bình tĩnh như Lạc U cũng không thể không ở trong lòng thầm mắng lên. Người đàn ông này thật là một tên biến thái, hôn chỗ nào không hôn lại đi hôn mu bàn chân của cô, còndùng một loại dáng vẻ hoàn toàn thần phục. Rốt cuộc hắn là đang làm cáigì, là thật xem mình là nữ hoàng bệ hạ của hắn hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]