Lạc U nói xong cũng không để ý đến năm người kia. Năm người này đều ở cùngnhau, được mọi người gọi là nhóm năm người. Mấy người này hai mặt nhìnnhau, sắc mặt khó coi. Cuối cùng vẫn là người con trai tóc vàng miễncưỡng nở nụ cười nói: “Nếu chị Tiểu U đã lên tiếng, chúng ta tự nhiêncũng sẽ không làm thêm cái gì. Hai người ăn ngon miệng, chúng tôi khôngquấy rầy.”
Năm người đi rồi, Lạc U nhìn một chút cũng không nhìn, khí thế cao ngạo làm cho trong lòng Diệp Vẫn Thần nóng lên. Hắn rấtthích dáng vẻ cao cao tại thượng không coi ai ra gì của Lạc U.
- Cảm ơn.
Lạc U đối với hắn bảo vệ, hắn rất cảm động.
Lạc U nhìn Diệp Vẫn Thần một chút, không hài lòng nói rằng: “Về sau đừngngu ngốc để người bắt nạt mà không phản kháng. Anh là người của tôi, anh bị bắt nạt chính là làm mất hết mặt mũi của tôi, hiểu không?”.
Thực ra, Lạc U biết Diệp Vẫn Thần tuyệt đối không phải là người dễ bị ứchiếp nhưng cô không nghĩ ra người đàn ông này làm sao vừa đến trước mặtcô giống như bị liệt, yếu đuối dường như không phải cùng một người.
Trong lòng Lạc U nghi ngờ nhưng cẩn thận nghĩ lại, kỳ thực cái cảm giác nàycũng không tồi. Cô là một người rất mạnh mẽ, cô tin tưởng năng lực củachính mình, cũng có đầy đủ năng lực để làm một vài chuyện mà mình muốn.Để bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ, cô cũng không ngại dùng chính mìnhđể bảo vệ. Cô có thể cảm giác được người đàn ông này đối với cô ỷ lại,giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-kieu-the-vo-dich/8005/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.