Lúc Diệp Vẫn Thầnxuất hiện trước mặt Lạc U, thời gian chỉ trôi qua 30 phút, nhưng cho dùthời gian đầy đủ Diệp Vẫn Thần vẫn mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ thở hồng hộc.
- Tiểu U.
Diệp Vẫn Thần đi vào phòng bệnh, kêu một tiếng nhẹ nhàng, nhưng đứng cạnh cửa chứ không có bước tới gần.
Không phải không muốn tới gần mà là không dám. Cho đến tận bây giờ hắn cũngkhông xác định được vì sao Lạc U lại cho hắn đến đây. Hắn tuyệt đốikhông cho rằng Lạc U không có người chăm sóc mới tìm đến chính mình.Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, chính là tâm tình của Lạc Ukhông tốt, có lẽ muốn tìm mình để trút giận.
Mặc cho đánh, mắng, đâylà tình trạng mà Diệp Vẫn Thần ở trước mặt Lạc U hai năm qua. Hắn khôngsợ đau, cũng không sợ bị nhục nhã nhưng hắn sợ ánh mắt căm ghét và lạnhlẽo của Lạc U, làm cho hắn có cảm giác muốn nghẹt thở. Huống chi, so với thống khổ của chính mình, Diệp Vẫn Thần càng thêm không muốn bởi vìmình mà làm hỏng tâm tình của Lạc U. Cũng là sau đó Diệp Vẫn Thần rất ít chủ động tìm Lạc U, chỉ là ở trong bóng tối im lặng nhìn Lạc U.
LúcDiệp Vẫn Thần sáu tuổi nhìn Lạc U bốn tuổi, vào lúc ấy hắn đã mang mộtloại bệnh gọi là độc “Lạc U”. Mà loại chất độc này phản ứng cũng càngngày càng kịch liệt. Mà lúc đó hắn cũng không biết yêu thích là cái gì,hắn liền thích đứa bé quá mức tinh xảo tên Lạc U này. Vì Lạc U mà đợihai năm sau mới đi học.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-kieu-the-vo-dich/7997/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.