Lãnh Dịch Minh cười mắng: - Đi đại gia nhà cậu, cậu còn không biết cậu của tớ là người thế nào sao? Tất nhiên Thẩm Lâu biết cậu của Lãnh Dịch Minh là người như thế nào, cho nên hắn mới cảm thấy không hiểu được vì sao hắn (Lãnh Dịch Minh) quyết định muốn đi. - Cậu của cậu là người đàng hoàng. Vậy thì cậu nói thật cho tớ biết, sao lại đột nhiên muốn đi theo? Chẳng lẽ cậu thích Hạ Mộng sao? Lãnh Dịch Minh lắc đầu: - Không phải. Thẩm Lâu cảm thấy hắn nói cũng không có sai, tiếp tục suy đoán: - Chả lẽ cậu lo lắng tớ ở đó, cường long không áp được địa đầu xà, lo tớ bị người ta tính kế? Rốt cuộc thì mạo danh cũng không phải là chuyện một người có thể làm, mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ... - Cậu đừng dát vàng lên mặt nữa, tớ xem tin tức của Quách Tiểu Xuyên đăng trên Nhân dân nhật báo trước đây, cảm thấy rất hấp dẫn nên mới tranh thủ đi theo xem thử, còn chưa có chụp ảnh rừng rậm nguyên thủy bao giờ, còn có cảnh tuyết nữa. Sự việc vẫn chưa chắc chắn, Lãnh Dịch Minh cũng không muốn tiết lộ cho người khác biết, dù hai người có quan hệ tốt đến đâu. Bởi vì đặc thù công việc, nên Thẩm Lâu có đôi mắt đặc biệt, hắn có thể nhìn ra Lãnh Dịch Minh không nói thật. - Được rồi, vậy đi thôi, nhân lúc chụp nhiều ảnh chút. Để có thể công khai mua được nhiều thứ hơn, Hạ Mộng đã nói dối Hạ Tiêu rằng những món đồ cổ mà cô mua ở quầy hàng mấy ngày trước được thu lại với giá cao ngất ngưởng, ba trăm đồng, nhưng không nói cho hắn biết.. Biết là tiền kiếm được, nên khi Hạ Mộng mua đồ, Hạ Tiêu cũng không tính toán trả giá như trước nữa mà có trách nhiệm xách túi kiểm tra kỹ lưỡng đồ. Hạ Mộng cũng tận dụng cơ hội để trộn thêm nhiều đồ vào đó. Hai người không gửi điện báo về cho Tiết Minh Nguyệt cho đến khi trở về, vì sợ sau khi nhận được tin, bà sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất, nếu có chuyện bất ngờ xảy ra trên dọc đường mà hai không thể về nhà kịp thì bà ấy sẽ lo lắng. Vào ngày khởi hành, bầu trời trong xanh và không có mây. Cả Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu đều chỉ xách theo một chiếc túi. Hai người Hạ Mộng lại người lại có rất nhiều túi, bao. Với sự giúp đỡ của hai người, cuối cùng mọi người cũng lên tàu rời Bắc Kinh. Khi đến giờ, Hạ Mộng lên tàu, cô bỗng có chút hồi hộp. Tâm trạng của cô lúc này hoàn toàn khác với lúc đi, đoàn tàu đang hướng về nhà cô từng chút một. Có thêm hai người, khiến cho chuyến đi trở nên khá thú vị. Cả bốn trò chuyện, chơi bài cùng nhau, thời gian dường như cũng trôi qua nhanh hơn. Sau khi tàu đến tỉnh lỵ, nhiệt độ ở đây khá khác so với ở thủ đô. Tất cả mọi người đều phải mặc thêm quần áo. Tận dụng thời gian, chia thành hai nhóm. Hạ Mộng và Hạ Tiêu phụ trách việc ở lại trông coi mọi thứ, còn Lãnh Dịch Minh cùng Thẩm Lâu đi dạo một vòng bên ngoài nhà ga. Hạ Mộng nhìn cảnh trai gái ngồi chờ trong sảnh chờ, không khỏi nghĩ tới người mà anh hai cô thích, Thái Tĩnh. Thật ra cô cũng có chút tò mò về cô gái này, không biết là người như thế nào mới có thể khiến anh hai đầu gỗ nhà cô để ở trong lòng. - Anh hai, từ giờ tới lúc lên xe còn nhiều thời gian, anh có muốn đi gặp bạn học chút không? Hạ Tiêu hiểu ý của Hạ Mộng, người bạn học mà em gái hắn nói không thể là Mã Đạt, mà là Thái Tĩnh. Nghe Hạ Mộng nói trên khuôn mặt hắn bỗng xuất hiện chút biến hóa, nhưng rất nhanh lại bị che giấu đi. - Không có gì để xem. Nếu không có kết quả, thì cũng đừng cho người ta hy vọng. Hạ Mộng cũng biết mọi chuyện trong nhà chưa ổn định thì anh hai chắc chắn cũng không có dũng khí cũng như là tâm tư để làm chuyện khác. Trong lòng thầm thở dài một tiếng, lại nói về trường đại học ở tỉnh lỵ. Khi nhắc đến trường Đại học Công nghệ, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Hạ Tiêu sáng lên. - Anh hai, trước đây anh muốn đi trường đại học này nhất sao? Hạ Tiêu mỉm cười: - Trường đại học này còn tốt hơn Hoa Đại ở thủ đô, anh có muốn cũng không vào được. - Điều nãy cũng không hẳn. Đó là anh không học cao trung. Nếu anh học, có lẽ anh cũng có thể sẽ thi đậu. Hạ Mộng vẫn nhận ra trình độ của anh hai. Hạ Tiêu biết em gái đang nghĩ gì, hắn cười bất lực: - Được rồi, em đừng nói lung tung. Anh chỉ là thông minh một chút, chứ thực ra anh học không giỏi như em nghĩ đâu. Lúc trước cho dù anh có học cao trung cũng chưa chắc có thể trúng tuyển đại học, em cùng anh cả cũng đừng tiếc cho anh, chuyến đi lần này giống như cho anh nhìn ra một thế giới mới, mở rộng tầm mắt, giúp anh nhìn nhận các vấn đề khác hơn trước. Anh cảm thấy rằng bây giờ thực sự rất tốt, ông chủ của anh cũng nói, tay nghề sửa chữa xe tải của anh càng ngày càng tốt rồi. Nếu không phải mười năm tới sẽ có chuyện xảy ra, Hạ Mộng nhất định sẽ hy vọng anh hai có thể đọc sách, học cấp ba, thậm chí là vào đại học ngay, bây giờ lời muốn nói ra chỉ có thể mắc lại tại cổ thôi, có dịp sẽ nói sau. Khi Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu quay lại, hai người mua rất nhiều thức ăn nấu sẵn. Kiểm tra vé rồi lên tàu, sau một đêm, tàu cuối cùng cũng đến ga tỉnh lỵ. Sau khi Hạ Mộng và Hạ Tiêu đặt chân lên sân ga đều rất kích động, về đến thành phố, đến gần nhà lại càng thêm lo lắng, giống như hận không thể phóng tên lửa về nhà ngay lập tức. Lãnh Dịch Minh chụp một vài bức ảnh bằng máy ảnh. Trên đường đi, hắn thường xuyên làm điều này nên Hạ Mộng bọn họ đều đã quen. Mặc dù Thẩm Lâu đã đến nhiều nơi nhưng đây là lần đầu tiên đến một khu rừng. Khi lên tàu hỏa nhỏ, hắn liền nhờ Lãnh Dịch Minh chụp ảnh cho mình một vài tấm ảnh. Hơn bốn mươi phút, cuối cùng cùng cũng đến Cục Lâm nghiệp Thanh Sơn. Sau khi Hạ Mộng rời khỏi nhà ga, cô nhìn mọi thứ xung quanh giống như ấm áp hơn, vui mắt hơn. Hạ Tiêu cũng vui vẻ, cười không khép miệng được. Trước tiên bọn họ cùng với Thẩm Lâu, Lãnh Dịch Minh đến nhà khách gần nhà ga thuê hai phòng. Sau khi cất đồ đạc, Hạ Tiêu mượn xe đạp bạn học của hắn sống gần đó ở, đẩy những túi đồ lớn nhỏ, rồi một nhóm bốn người hùng hổ đi về nhà. Tiết Minh Nguyệt thậm chí còn không biết Hạ Mộng hôm nay trở về. Bà còn đang ngồi trên giường đất làm việc thì nghe thấy tiếng động ở cổng, bà còn tưởng là hàng xóm đến chơi. Khi nhìn vào sân qua cửa sổ phía nam, bà thấy có vài người đã bước vào, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt, kia không phải con gái, con trai mà bà ngày đêm mong ngóng kia sao, nước mắt đong đầy nơi hốc mắt rồi rơi xuống, bà vội vàng đi giày, chạy ra ngoài. Đồng thời còn nhìn thấy hai người lạ mặt, bà còn thắc mắc không biết hai người này đến đây làm gì. (edit: Tiểu Bất Hối - TieubathoiTN) Ngay từ khi vào nhà Hạ Tiêu đã muốn hét lên ngay nhưng sợ mẹ vội vàng lại té ngã, cho nên chờ vừa lúc bà đẩy cửa ra, mới hô một tiếng: - Mẹ, Chúng con đã trở về. Lúc đi đến gần nhà Hạ Mộng đã gấp không thể chờ được. Hiện tại cuối cùng nhìn thấy mẹ, lập tức lập tức nhanh như tên bắn nhào tới ôm bà: - Mẹ! Con nhớ mẹ nhiều lắm! Hạ Mộng một nhìn bà một lượt liền nhận ra mẹ cô không chỉ gầy gò, hốc hác mà còn giống như già đi mấy tuổi, trong lòng không khỏi khó chịu hơn, lại càng hận thủ phạm đứng sau tất cả chuyện này. Tiết Minh Nguyệt ôm chặt Hạ Mộng, vỗ nhẹ vào lưng cô, dở khóc dở cười: - Hai đứa muốn mẹ lo chết sao, sao không gửi điện báo rồi về, để mẹ đi đón con. - Con sợ đi đường có bất ngờ phát sinh, sợ mẹ sốt ruột nên không gửi. Sau khi buông mẹ ra, Hạ Mộng lau khóe mắt ướt mỉm cười giới thiệu Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu với bà. - ------------ P/s: Mình phát hiện truyện mình thầu bị mang đi các web khác mà không có ghi nguồn, up còn ngang ngửa chương luôn. Thật sự buồn luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]