Hạ Mộng cho tới bây giờ vẫn luôn biết ơn hiệu trưởng Cao.
Nhưng chỉ có một người dù tốt đến đâu cũng vô dụng, trường học cũng không phải của riêng một người. Hơn nữa khi tình hình phát sinh thay đổi,suy nghĩ và quyết định ban đầu cũng sẽ thay đổi.
- Thật sao? Vậy hãy nói với hiệu trưởng Cao rằng ông ấy không cần phải vội vàng ra viện, lát nữa sẽ có người đến bệnh viện phỏng vấn ông ấy.
Lăng Hải nghe vậy, trong lòng suy nghĩ như chìm xuống đáy.
Hạ Mộng giới thiệu với Thẩm Lâu:
- Phóng viên Thẩm, đây là chủ nhiệm Lăng. Khi tôi và anh hai đến trường hai lần, là ông ấy đã đón tiếp chúng tôi, ông ấy cũng có mặt trong cuộc nói chuyện ngày hôm qua, ông ấy cũng là người nắm rõ tình huống nhất.
Sắc mặt Lăng Hải trầm xuống, ông ta xem như là nhìn ra, Hạ Mộng này hiện tại là dầu muối không ăn.
Thẩm Lâu tiến lên một bước, đưa tay phải ra, lịch sự nói:
- Chủ nhiệm Lăng, xin chào, tôi là Thẩm Lâu đến từ Tin tức Bắc Kinh.
Lăng Hải chỉ có thể đè nén tâm trạng hỗn loạn, hơi cúi xuống, dùng hai tay bắt tay nở nụ cười cứng ngắc:
- A, xin chào, phóng viên Thẩm.
Sau khi Thẩm Lâu thu tay lại, lập tức lấy sổ tay và bút ra:
- Văn phòng chủ nhiệm Lăng ở đâu? Hay trực tiếp nhận phỏng vấn của tôi ở đây?
- Chuyện này...
Lăng Hải không muốn tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, nhanh chóng nhìn Hạ Mộng, trên mặt lộ vẻ lo lắng, khẩn cầu:
- Đồng chí Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756607/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.