Chu Bắc Thành không nghĩ tới, Hạ Mộng cũng đi thủ đô vào hôm nay. Anh vốn là muốn đi ra ngoài hút thuốc, nhưng lại trùng hợp gặp cô, anh đem hộp thuốc cất vào túi áo khoác, nhìn người thanh niên trẻ bên cạnh Hạ Mộng, anh cười:
- Trùng hợp vậy.
- Đúng vậy.
Hạ Mộng vội kéo tay Hạ Tiêu cười giới thiệu hai người:
- Anh Chu, đây là anh hai của tôi Hạ Tiêu. Anh hai, đây cũng là anh Chu Bắc Thành người đã cứu em, cũng là đồng nghiệp trong đơn vị.
Khi Hạ Tiêu nghe Hạ Mộng gọi người này là anh Chu, thì hắn đã đoán được người trước mặt có thể là cái người sinh viên đại học mới tới kia, người đã cứu em gái. Nhìn bộ dáng tuấn tú, đoan chính của người này, hắn càng có ấn tượng tốt hơn.
Sau khi chào hỏi, hắn liên tục nói cảm ơn.
Chu Bắc Thành vội vàng xua tay, thành thật nói:
- Nói đến cảm ơn, tôi cũng phải cảm ơn anh đã giúp đỡ ông nội tôi lúc ở bệnh.
Lúc đó, anh vẫn đang ở thủ đô, nghe tin cũng vội vàng chạy tới, nên anh vô cùng cảm kích.
Hạ Tiêu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Tôi cũng chỉ làm chân chạy việc vặt thôi. Thật sự không giúp được gì nhiều cho ông ấy. Anh quá khách sáo rồi.
Hắn nghĩ chẳng trách người ta nói phải làm nhiều việc thiện, báo đáp những điều tốt, đây không phải là ý nói hắn giúp ông lão một chút, cháu trai ông ấy lại giúp em gái mình.
Sau lời chào, Chu Bắc Thành nhìn Hạ Mộng nghiêm túc nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756584/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.