Hạ Mộng quay lại, hóa ra Thẩm Vãn Hà.
Trên tay cô ấy có một túi vải lớn, có vẻ rất nặng.
Hạ Mộng vội vàng đi lên phía trước hai bước, cười nói:
- Vãn Hà! Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây có việc sao?
Thẩm Vãn Hà lắc lắc đầu:
- Không phải, tớ tới nhà tìm cậu, nhưng không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Trong lúc nói chuyện, cô ấy quay qua nhìn Hạ Tiêu đang đứng bên cạnh Hạ Mộng, chào anh một tiếng.
Hạ Tiêu cũng giống như em gái biết ơn Thẩm Vãn Hà, nở nụ cười chào cô.
Thẩm Vãn Hà cười ngượng ngùng.
- Hai người làm xong việc rồi sao?
- Đã xong, chỉ là đi khai báo thư giới thiệu.
Hạ Mộng nhân cơ hội nắm lấy cánh tay Thẩm Vãn Hà.
Thẩm Vãn Hà lấy chiếc túi vải xuống đưa cho Hạ Mộng:
- Đây là cái bánh kếp mà mẹ tớ tự làm cho cậu. Cảm ơn bánh quy và đường viên lần trước của cậu, mấy đứa em tớ rất thích nó. Mẹ tớ nói bây giờ rất khó khăn, không thể...
- Vãn Hà, mẹ cậu khách sáo rồi. Thật sự là không cần, cậu mang về nhà đi.
Không giống như gia đình cô ít người, nhà Thẩm Vãn Hà đông người, đồ ăn cũng không có đủ.
Hạ Mộng tặng Thẩm Vãn Hà những thứ đó là vì muốn cảm ơn cô ấy, sao có thể nhận những thứ này.
Thẩm Vãn Hà nhét túi vào tay Hạ Mộng, nói:
- Cậu cứ nhận đi, nếu không về nhà mẹ lại nói tớ. Tớ thấy hai người đã khai xong thư giới thiệu rồi, vài ngày nữa là phải đi thủ đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756581/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.