Vưu Kim Phát xem qua đơn sau đó, đặt ở trên bàn làm việc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mộng với vẻ tiếc nuối.
- Đồng chí Hạ Mộng, không ngờ lại xảy ra chuyện tồi tệ như vậy.
Sau khi trò chuyện với Hạ Mộng vài câu, ông ta liền thoải mái ký tên.
Chờ Hạ Mộng cảm ơn rời đi, trên mặt Vưu Kim Phát tuy rằng mang nụ cười, nhưng không chạm tới đáy mắt.
Sau đó Hạ Mộng đi tìm gặp quản lý xưởng để xin nghỉ. Không nghĩ tới, khi cô mới vừa đến cửa văn phòng quản lý xưởng, liền nhìn thấy Chu Bắc Thành qua cánh cửa đang mở kia.
Chu Bắc Thành bình tĩnh nhìn cô.
Quản lý xưởng họ Lý không cao, khuôn mặt thuần phát, điếu thuốc không rời tay, răng hơi vàng.
Thấy Hạ Mộng đã đến, ông liền giống như người ba già quan tâm đến vết thương của cô đã hồi phục thế nào.
Hạ Mộng cười nói:
- Cháu khôi phục rất tốt.
Hạ Mộng đối với quản lý xưởng Lý có ấn tượng rất tốt, cảm giác ông giống như người lớn trong nhà. Lúc trước cô mới tới xưởng, ông ấy còn cố ý muốn cho cô đi tham gia công đoàn, lúc đó tính tình cô ít nói, thích yên tĩnh, mà cô biết nếu đi nơi đó phải khua môi múa mép rất nhiều, cô liền từ chối, sau đó mới đi làm ở kho.
Quản lý xưởng cười ha hả:
- Vậy là tốt rồi. Khi nào thì cháu trở lại làm việc?
- Có lẽ là sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa ạ.
- Không sao, không sao, nghỉ ngơi tốt rồi đi
Quản lý xưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756577/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.