Tiết Minh Nguyệt nghe vậy vừa tức giận lại sợ hãi, nước mắt trào ra, đánh vào lưng Hạ Mộng một cái phát:
- Con bé thối thây này, con muốn dọa chết mẹ sao!
Hạ Mộng bị đau “A” lên một tiếng! Cô không chú ý sau lưng bị đau, hiện tại mới phát hiện lại đau như vậy.
Tiết Minh Nguyệt hoàn toàn không dùng nhiều sức lực, nhưng nhìn con gái bị đau đến nhe răng trợn mắt như vậy, liền đau lòng.
- Con gái? Con đau ở đâu? Mau để mẹ nhìn xem!
Hạ Mộng hai mắt đỏ hoe nói:
- Bị đá trúng ở phía sau lưng.
Trước đó không có cảm thấy gì, nhưng giờ bị mẹ cô quan tâm hỏi han, cô lại cảm thấy ủy khuất.
Tiết Minh Nguyệt nhanh chóng đuổi Hạ Tiêu ra ngoài, sau đó cởi áo của Hạ Mộng ra.
Nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của Hạ Mộng bây giờ lại có thêm một mảng màu đỏ chói mắt. Tiết Minh Nguyệt giận dữ chửi bới, đồng thời vội vàng tìm dầu hoa hồng xoa cho cô. Sau đó vẫn cảm thấy không yên tâm.
- Con gái, nếu mai thấy đau hơn, thì phải đi bệnh viện khám.
Hạ Mộng cảm thấy cô mặc quần áo rất dày nên không sao, nhưng thấy mẹ lo lắng về điều này, cô cũng không phản đối..
- Được ạ, nhưng chắc không có sao đâu.
Cô lấy lại tinh thần, mặt mày hớn hở nói:
- Con chỉ là bị đau một chút, nhưng hai cái người xấu kia thì thảm! Bị anh Chu đánh một trận.
Bây giờ nhớ lại cô còn cảm thấy rất hả giận.
Tiết Minh Nguyệt nghe chi tiết, lại càng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756572/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.