Hạ Mộng cùng Thẩm Vãn Hà thực nhanh ra khỏi nhà Tần Văn Văn.
Trong lòng Thẩm Vãn Hà cực kỳ căm phẫn.
- Hạ Mộng, Tần Văn Văn quá ngoan độc! Nếu không phải hôm nay bị cậu phát hiện chứng minh sinh viên, có lẽ cả đời đều lừa! Khó trách trước đó chúng ta viết thư cho cô ta cũng không thấy hồi âm trở về, hiện tại nhìn lại, thật nhiều điểm lộ ra đáng ngờ. Bạn học một thời, lại có quan hệ không tồi, cô ta như thế nào có thể như vậy……
Thẩm Vãn Hà vừa đồng tình lại đau lòng cho cảnh ngộ Hạ Mộng gặp phải, cuối cùng không nhịn được nước mắt đảo quanh vành mắt.
Hạ Mộng thập phần cảm kích Thẩm Vãn Hà. Cô nguyên bản chỉ ôm mục đích thử mà đến, lại không có nghĩ đến sẽ có thu hoạch thật lớn như vậy, vội vàng vỗ vỗ bả vai cô ấy, ôn nhu nói:
- Cậu đừng khóc a, tớ là người bị hại còn chưa có khóc mà. Lại nói bên ngoài lạnh như vậy, mặt muốn đông lạnh rồi. Hôm nay thật sự phi thường cảm ơn cậu, bằng không hôm nay tớ cũng chưa chắc có thể thuận lợi tìm được chứng cứ như vậy!
Thẩm Vãn Hà vội xoa xoa khóe mắt, cười xua tay:
- Tớ với cậu còn khách khí cái gì, lại nói tớ cũng không giúp đỡ cái gì, toàn dựa vào chính cậu. Ai, cậu mới vừa rồi thật lợi hại a, tớ cùng cậu quen biết lâu như vậy, trước kia không thấy cậu đánh người, hơn nữa còn đánh hung hăng như vậy. Mà trước đó cậu có hoài nghi sao?
Hạ Mộng thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756555/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.