Trên đường trở về, Hạ Mộng có chút trầm mặc. Cô nhớ tới chính mình ba năm cao trung cố gắng.
Bọn họ ở lâm nghiệp Thanh Sơn, chỉ có tiểu học cùng sơ trung, muốn học cao trung phải đi thành phố.
Ban đầu cô ở ký túc trường, ăn tại căng tin.
Sau lại không có điều kiện, thức ăn càng ngày càng kém, có hôm nhịn đói, hôm có chút tiền lại mua không được nhiều thức ăn.
Lúc sau nhà cô thật vất vả gom góp cả nhà, lại cùng người ta đổi phiếu, sau đó mới mua được một chiếc xe đạp.
Hạ Mộng mỗi ngày buổi sáng từ lâm nghiệp đạp xe một giờ đến thành phố đi học, giữa trưa mang cơm cầm theo ra ăn, sau đó buổi tối tan học lại đạp trở về.
Mùa hè còn tốt, nhiều lắm gió thổi mưa xối, nhưng mùa đông lại không ngừng rét lạnh, lại còn đặc biệt khảo nghiệm kỹ thuật đạp xe, té ngã trượt chân là chuyện thường.
Nếu cô thật sự thi đỗ vào đại học, kết quả lại bị Tần Văn Văn thay thế, sao có thể không tức giận mà hận đây?
Đặc biệt người này còn là người mà cô đã từng coi là bạn tốt, bất quá trước mắt cũng chỉ là suy đoán mà thôi, Hạ Mộng dần dần cũng bình tĩnh lại.
Thời điểm ba người còn chưa đi đến nhà trong con phố kia, Hạ Tiêu liền nói với Tiết Minh Nguyệt:
- Mẹ, người về nhà trước đi, con cùng em gái đi đến nhà cô một lượt, hôm nay không phải chị Phượng tỷ cùng anh rể trở về sao……
Tiết Minh Nguyệt không có nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756549/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.