Tiết Minh Nguyệt xông vào, thở hổn hển, nhìn cả người con gái một lượt, hết khóc lại cười:
- Con gái! Con làm mẹ sợ chết khiếp!
Nếu không phải con gái bà vừa tỉnh lại thì bà đã la cô một trận rồi.
Nhìn thấy người mẹ cô nhung nhớ nhiều năm, Hạ Mộng cũng bật khóc, người ta nói rằng có một gia đình ở tuổi bảy mươi và một người mẹ ở tuổi tám mươi là điều hạnh phúc. Sau khi cha cô Hạ Hồng Văn tai nạn qua đời, chính mẹ cô ngậm đắng nuốt cay nuôi mấy anh em trưởng thành. So với hai anh trai của mình, cô gần gũi với mẹ hơn, người luôn yêu thương cô hết mực, cô thực sự rất nhớ bà ấy.
- Mẹ! Con rất nhớ người, sau này sẽ không làm chuyện gì để mẹ sợ nữa!
Tiết Minh Nguyệt nhìn con gái đang lau lung tung nước mắt:
- Được rồi, tỉnh lại là tốt.
Hạ Mộng tiến lên, vòng tay ôm lấy mẹ, đôi mắt đẫm nước:
- Mẹ.
Tiết Minh Nguyệt sửng sốt, sau đó nhanh chóng ôm lấy con gái, đồng thời nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô như lúc nhỏ, cô giống như đứa bé bị lạc rồi tìm được người nhà.
Hạ Mộng ngửi thấy mùi vị quen thuộc mà đặc biệt chỉ thuộc về mẹ, cô chỉ cảm thấy mẹ đặc biệt xinh đẹp.
- Mẹ, con nhớ mẹ nhiều, yêu mẹ nhiều.
Tiết Minh Nguyệt mỉm cười. Rõ ràng trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ ghét bỏ nói:
- Nhóc con, nói linh tinh gì đâu, nghe ghê không.
- Buồn nôn con cũng nói.
Hạ Mộng cười hì hì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756538/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.