Lần này công ty hợp tác đồ án với Mỹ thật ra chỉ cần ba ngày, những người khác trong công ty mang theo hợp đồng về nước, Đường Nham và Kiều Tuyên ở lại một mình.
Lễ giáng sinh ở Trung Quốc không có gì, ở những quốc gia này thì là một ngày lễ lớn, trên phố xá rất náo nhiệt.
Khoảng thời gian trước Đường Nham bận bịu, tranh thủ mấy ngày nay vừa khéo đến sinh nhật hai mươi hai tuổi của Kiều Tuyên, mang theo Kiều Tuyên xem như là chơi thỏa thích vài ngày.
Quà sinh nhật đương nhiên không phải ít, nhưng Kiều Tuyên cần nhất là phải có anh bên cạnh.
Bốn ngày, ngắm phong cảnh, mua đồ, quan trọng nhất là có người bên cạnh, Kiều Tuyên chơi đến vui vẻ, Đường Nham cũng có chút vui đến quên cả trời đất, lúc ngồi trên máy bay trở về, hai người đều có chút không nỡ, vừa nghĩ tới sau khi trở về lại bận rộn làm việc, Đường Nham thở dài.
Trở lại công ty, Đường Nham liền bắt đầu làm việc như ngựa không ngừng vó, thậm chí còn bận hơn so với trước đây.
Kiều Tuyên biết mình không giúp được gì, chuyện duy nhất có thể làm là nắn bóp vai cho Đường Nham lúc mệt mỏi, kể vài ba chuyện buồn cười cậu thấy trên mạng.
Đường Nham chôn mặt trong cổ cậu hít sâu một hơi, mổ lên mặt cậu một cái, “Bảo bối, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này anh sẽ luôn ở cạnh em.”
“Luôn luôn? Mặc kệ công ty sao?”
“Mặc kệ, chỉ ở cạnh em.”
Ánh mắt Kiều Tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-cung-chieu-em-thi-cung-chieu-ai/3138742/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.