(Tất cả kiến thức tâm lý đều là bịa đặt, mong đừng nghiên cứu kỹ (?????))
Từ Dịch nghe Đường Nham miêu tả tình trạng Kiều Tuyên, trong lòng yên lặng phân tích, tuy hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng chuyến đi này đã lăn lộn gần năm năm, đã gặp không ít đủ loại bệnh nhân tâm lý.
Tình trạng Kiều Tuyên thật ra xem như bình thường, người thân qua đời dẫn đến khuynh hướng khép kín bản thân thấy người là sợ rất thường gặp. Nhưng có một điểm, nghe Đường Nham miêu tả, Kiều Tuyên sinh hoạt bên cạnh anh hoàn toàn bình thường, hơn nữa còn là loại khá sôi nổi, loại tình huống này lại chưa từng xảy ra. Phàm là người bị bệnh tự kỷ có thể sẽ vô cùng quyến luyến với một người có tình cảm đặc biệt, nhưng cơ sở chủ quan đều nghiêng về u sầu, người Đường Nham miêu tả với người trước mặt hắn hoàn toàn như hai người khác nhau.
Từ Dịch vốn cảm thấy hứng thú với mối quan hệ của hai người, liếc nhìn Kiều Tuyên vẫn đang treo trên người Đường Nham, mắt có chút lóe sáng, “Tôi đoán, có phải là tinh thần phân liệt hay không?”
Đường Nham cau mày, mặc dù anh không hiểu tâm lý học, nhưng từ này vừa nghe đã thấy không thể nào tốt rồi.
Tính tình Kiều Tuyên vốn không tốt, ở trong căn phòng này càng hỏng bét hơn, lời Từ Dịch vừa dứt cậu đã quay người, cầm ly nước trên bàn đập về phía Từ Dịch.
Tuy Từ Dịch ngồi trên ghế sô pha nhưng thân thủ hắn nhanh nhẹn, trước khi ly nước đập tới đã nhanh chóng nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-cung-chieu-em-thi-cung-chieu-ai/143605/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.