Mùi hương nam tính đầy mê hoặc xộc thẳng vào mũi cô khiến cô không còn ý thức phản kháng trong vài phút, ngay sau đó cô bừng tỉnh.
"Anh buông tôi ra, anh như vầy là đang bắt cóc đấy!"
Giang Thừa Tuyên im lặng, cứ thế ôm chằm người con gái đã một năm rồi anh mới chạm được bằng da bằng thịt.
Hiếu Vân cảm nhận người đàn ông đang run rẫy theo tiếng nấc, nghĩ thầm không lẽ anh ta khóc rồi, chẳng lẽ vì người tên Ngọc Đan kia.
Đúng vậy khi choàng tỉnh lại Hiếu Vân đã nghe loáng thoáng cái tên đó, nhưng cô lúc đó chỉ đang không biết mình ở đâu, rồi có an toàn không? nên chẳng mấy để tâm cái tên Ngọc Đan.
"Anh gì ơi, thật ra thì anh có thể cho tôi thở không? tôi chết vì ngạt mất!"
Giang Thừa Tuyên nghe thấy lời nói khẽ khẩn cầu, anh bừng tỉnh, tiết chế cảm xúc lại, vươn tay kéo khoá dây an toàn cho cô. Anh bỗng nhớ lại lần đầu tiên quăng Ngọc Đan xe anh cũng khoá dây an toàn cho Ngọc Đan, nét mặt lúng túng của Ngọc Đan khi đó cũng y chang cô gái trước mặt này.
Giang Thừa Tuyên mỉm cười nhẹ đủ làm Hiếu Vân xao xuyến ngay từ lần đầu gặp này, một người đàn ông vẻ ngoài lịch lãm, tuy khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại khiến cô cảm giác thân quen lạ thường.
"Rầm"
"Rầm"
Giang Thừa Tuyên quay trở về ghế lấy, lái đi vừa nhìn qua gương quan sát khuôn mặt cô gái phía sau đang thẫn thờ.
"Cô gái, cô tên gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829679/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.