Họng súng đen ngòm trước mắt khiến cho Ngu Tư Vũ quên mất cả câu mình muốn mắng. Bà ta dù có thế nào đi chăng nữa, khi đối diện với súng thì cũng không thể kiềm nén được run sợ.
Diễm Tinh nhìn dáng vẻ này của bà ta, nhếch môi khinh thường: “Không phải vừa định nói gì sao? Vì sao hiện tại lại yên lặng như vậy?”
“Nếu Tần Huy mà biết cô giết con trai ông ấy, tôi xem cô làm thế nào giải thích. Dù ông ấy yêu quý Tần Phong hơn, nhưng không đồng nghĩa với việc ông ấy để yên cho cô giết Tần Lâm đâu!” Ngu Tư Vũ cắn răng, hất mặt nói với Diễm Tinh.
“Cũng đúng.” Diễm Tinh gật gù.
“Có điều, giết tôi cũng đã giết. Hắn ta không thể sống lại được. Cho nên thêm một mạng của bà, hẳn là cũng không sao. Dì à, tôi đã lâu không bắn súng, tay có khả năng không được chuẩn đâu. Dì tuyệt đối đừng cử động, nếu bắn trật, trúng vào một số chỗ khác, dì không chết, nhưng sẽ đau lắm đấy.” Diễm Tinh cười nhẹ, nhắm thẳng tới tâm đỏ phía đằng sau Ngu Tư Vũ mà bắn.
Mà Ngu Tư Vũ khi thấy động tác này của Diễm Tinh, cả người cứng đờ, thật sự một cử động cũng không dám. Không biết lúc nãy người mở miệng liền đòi chết hiện tại đã chạy đi đâu mất rồi.
“Pằng”
“Á”
Tiếng súng và tiếng thét của người phụ nữ cùng nhau vang lên. Khi mọi người định thần lại, đã thấy bên tai trái của Ngu Tư Vũ chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/3417511/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.