Câu nói này của Diễm Tinh thành công đâm vào chỗ đau của Tần Lâm. Cả người hắn ta cứng đờ, đôi mắt dần đỏ lên: “Chị dâu! Dù không dùng được, nhưng tôi vẫn đủ để nhục nhã chị, chị có muốn thử không?”
Khóe môi Tần Lâm nâng lên một nụ cười cợt nhả, tay hắn càng ngày càng càn rỡ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Diễm Tinh.
“Ồ, hóa ra em chồng lại thích như vậy! Nào, để tôi hảo hảo bồi cậu.” Diễm Tinh cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển, nhìn vô cùng quyến rũ. Cô vòng tay lên cổ Tần Lâm nhỏ giọng nói bên tai hắn ta
Tần Lâm thấy cô như vậy, hai mắt sáng lên, thanh âm trầm trầm: “Tốt!”
Nhưng còn chưa kịp làm ra loại hành động tiếp theo mắn Tần Lâm đã trợn tròn như không thể tin. Một dòng máu đỏ tươi từ cổ Tần Lâm bắn ra, vương lên mặt Diễm Tinh một vài giọt. Cô gái nở nụ cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm. Đôi mắt sáng như ngọc thản nhiên nhìn thân người Tần Lâm từ từ đổ xuống.
Mùi máu tanh hiện lên trong không khí. Nhưng lần này khác với những lần trước, mùi máu này Diễm Tinh không hề làm có hiện tượng buồn nôn. Cô nở một nụ cười lạnh tới kinh người kèm theo chán ghét.
“Em ra tay thật tàn nhẫn!” Cánh cửa một lần nữa mở ra. Mục Đình Sâm trong bộ đồ ngủ màu tím sẫm bước vào. Theo sau hắn là mấy người áo đen.
“Xử lý đi!” Hắn lạnh nhạt ra lệnh cho mấy người đằng sau.
“Mang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/3384513/chuong-173.html