Diễm Tinh ở trong phòng tắm, tìm bộ đồ kín đáo nhất để mặc. Hít sâu một hơi, rồi tự tin ra bên ngoài. Cô nói đói, chắc Phong sẽ để cô ăn uống đã rồi mới “phạt” nhỉ. Tới lúc đó chỉ cần lấy cớ mọi người bên dưới còn chờ, chắc là sẽ tránh được một kiếp. Chỉ cần cô ăn chậm lại một chút là được. Nghĩ tới đây, Diễm Tinh cảm thấy mình thật thông minh, cô liền mở cửa. Có điều khi mở cửa tự tin của Diễm Tinh giảm xuống một nửa khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên giường đằng kia, đang dùng một đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
“Đồ ăn tới rồi.” Thấy cô ra, Tần Phong vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc nãy, đạm cười nói với cô vợ nhỏ.
“Tốt quá.” Diễm Tinh gật đầu đi đến bàn ăn, cố gắng xem nhẹ ánh mắt nóng rực của Tần Phong, ưu nhã gắp đồ ăn.
“Anh không ăn sao?” Diễm Tinh thấy Tần Phong nãy giờ vẫn ngồi đó không động đũa, quan tâm hỏi. Phong đi máy bay một đường tới đây, sau đó đã đến Phong Vũ, hẳn là chưa ăn gì đi.
“Chốc nữa anh ăn, hiện tại em ăn đi.” Tần Phong mỉm cười nhìn Diễm Tinh. Chỉ là nụ cười này có nhìn thế nào Diễm Tinh cũng thấy không ổn.
Đây là bữa ăn chậm nhất trong cả hai kiếp cộng lại của cô. Đáng lẽ một bữa ăn chỉ mất khoảng 15-20 phút bị Diễm Tinh kéo dài thành gần 1 tiếng. Mà Tần Phong nãy giờ vẫn ngồi yên đó kiên nhẫn nhìn cô vợ nhỏ mình “ăn cơm”. Hắn không có biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/3379534/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.