Một buổi tối này người của Death được phái đi khắp nơi. Thông tin này đã sớm lan truyền ra cả giới thượng lưu. Dù không nắm rõ nhưng cũng có thể đoán ra, e rằng mấy ngày này sẽ có biến động.
Diễm Tinh ngồi trong căn phòng màu trắng vẻ mặt bình thản, trong mắt chỉ có lạnh nhạt vô tình. Cô không tìm cách chạy trốn, vì cô biết có trốn cũng vô dụng. Người cô giống như bị rút hết sinh khí, riêng việc cử động thôi cũng đã thấy khó khăn chứ đừng nói tới chạy.
Cuối cùng trời cùng dần dần chuyển sáng. Cánh cửa của căn phòng Diễm Tinh đang ngồi được mở ra, Diệu An dẫn theo hai người nữa bước vào, một người một bên đi tới nâng Diễm Tinh lên. Diễm Tinh bị bịt mắt, đưa tới một nơi khác. Khi bịt mắt được mở ra, Diễm Tinh thấy mình đang ở trong một không gian hơi tối, nhìn xung quanh thì đây giống như là xưởng may, có điều đã không hoạt động nữa. Bụi bám trên những chiếc máy đó thành một lớp dày. Trước mặt cô là Mã Diệu An, Quách Ngọc và…Triệu Lâm Lam. Cô bị trói chân tay trên một cái ghế gỗ cả người vô lực, nhưng ánh mắt lại vô cùng có hồn. Giống như chiếc gương, phản chiếu lại tâm hồn đen tối của những người trước mặt.
Diễm Tinh nhếch môi: “Hóa ra trong mắt ba vị đây tôi lại là người khó đối phó như vậy. Để cho ba vị phải hợp sức cùng đối phó với tôi.”
“Triệu Diễm Tinh, chết đến nơi rồi mà vẫn kiêu ngạo quá nhỉ?” Triệu Lâm Lam trừng mắt.
“Bảo sao tôi thấy gần đây chị yên lặng như vậy. Hiện giờ xem ra đã có đáp án rồi. Hóa ra là…làm con chó đi theo bên cạnh Quách tiểu thư đây.” Diễm Tinh vẫn cười một tiếng, miệt thị nhìn qua ba người trước mặt.
“Mày…!” Triệu Lâm Lam bị Diễm Tinh nói cho tức đến trợn mắt, nhưng lại không tìm được lời thích hợp để nói.
“Hai cô ra ngoài trước đi, tôi có mấy câu cần nói với cô ta.” Quách Ngọc lên tiếng, đôi mắt xoáy sâu vào người Diễm Tinh như muốn đục một lỗ trên người cô.
Thấy Triệu Lâm Lam vẫn còn chần chừ, Mã Diệu An liền kéo cô ta ra bên ngoài. Trước khi đi còn không quên dặn dò: “Cô có nhiều nhất 15 phút.”
“Được!” Quách Ngọc gật đầu.
Diệu An và Triệu Lâm Lam lầm lượt đi ra bên ngoài. Cửa căn xưởng được đóng lại, trời hiện tại mới tờ mờ sáng, cho nên khi đóng cửa thì bên trong này cũng không lọt được vào bao nhiêu ánh sáng. Càng khiến cho không gian có đôi chút ngột ngạt đáng sợ.
Có điều với Diễm Tinh người đã từng trải qua ba ngày như địa ngục ở kiếp trước thì hoàn cảnh này hoàn toàn không thể khiến cô sợ hãi được. Cô thản nhiên nhìn Quách Ngọc: “Quách tiểu thư, cô có gì muốn nói thì nói mau lên.”
Quách Ngọc tiến đến gần Diễm Tinh, ánh mắt mang theo lệ khí và ghen tị, cô ta đưa tay nắm chặt lấy cằm của Diễm Tinh nâng lên: “Gương mặt này…quả thật khiến cho đại đa số nữ giới ghen tị. Đến tôi đây, người luôn kiệu ngạo với nhan sắc của mình cũng phải thừa nhận rằng không thể bằng cô!”
“Cảm ơn Quách tiểu thư đã khen ngợi. Tôi cũng cảm thấy rất vừa lòng với gương mặt này. Có điều mời cô nói vào trọng điểm đi. Hay cô bắt tôi tới đây để hỏi bí quyết làm đẹp của tôi sao?” Diễm Tinh cười cười nói.
“Cô đừng có quá đề cao bản thân mình. Tôi đúng là thua cô về nhan sắc. Nhưng ngoài nó ra, cái gì tôi cũng hơn cô. Tần Phong lại chỉ chú ý tới cô. Tôi đi theo anh ấy đã lâu, tôi còn cho rằng, anh ấy chịu để tôi bên cạnh vậy là đã chấp nhận tôi, chỉ là tính tình anh ấy lạnh nhạt không nói ra. Tôi cũng không ép buộc, vẫn đi theo bên cạnh anh ấy. Nhưng cô lại từ đâu nhảy ra, cướp mất anh ấy. Cô nói xem, tôi làm sao có thể để yên. Chỉ cần cô không còn, anh ấy sẽ lại chấp nhận tôi đi theo anh ấy.” Quách Ngọc nâng môi, trong tay không biết từ khi nào xuất hiện một con dao sắc bén. Cô ta vỗ con dao lên mặt Diễm Tinh, dáng vẻ điên cuồng.
“Haha.” Diễm Tinh nghe những lời này của Quách Ngọc giống như nghe chuyện cười, không kiêng nể mà bật cười thành tiếng.
“Tôi cười vì không ngờ Quách nhị tiểu thư lại ngu ngốc đến như vậy.” Trong giọng nói của Diễm Tinh vẫn hàm chứa ý cười.
“Cô dám miệt thị tôi!” Quách Ngọc bị Diễm Tinh chọc cho lửa giận lên cao, nhịn không được tát Diễm Tinh một cái.
Diễm Tinh bị tát nhưng thần sắc không thay đổi, cũng không để ý đến bên mặt vì cái tát kia đã hơi nóng lên, cong môi ý tứ khiêu khích rõ ràng.
Quách Ngọc bỗng nhiên bình tĩnh lại, phá lên cười: “Cứ coi như tôi ngu ngốc đi. Còn cô…cô cũng đâu kém gì tôi. Không phải cô ngu ngốc tới nỗi tự sa mình vào cái bẫy này của tôi hay sao?”
“Cô bị người bạn thân nhất của mình phản bội lại. Cảm giác của cô thế nào, có phải trong lòng rất đau hay không? Có phải rất hối hận hay không? Hay là tự trách bản thân quá dễ dàng tin người nên thành ra như vậy.” Quách Ngọc đứng thẳng người lên vòng ra đằng sau Diễm Tinh ở bên tai cô cười nói.
Ánh mắt Diễm Tinh lúc này lóe lên tia sắc bén nét cười nơi khóe môi cũng thu lại.
Mà Quách Ngọc biết rằng đã đâm trúng chỗ đau của Diễm Tinh, cô ta cười phá lên: “Haha, Triệu tiểu thư, cô thật đáng thương. Cô có muốn biết tôi thuyết phục cô ta bằng cách nào không? Dù sao thì sau hôm nay chúng ta cũng không thể nào gặp nhau được nữa. Vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Tôi tình cờ nghe được hai người bạn thân của cô nói chuyện với nhau. Và cũng từ đó biết được, người bạn thân kia của cô lại âm thầm thích Tần Phong. Lúc tôi biết tin này, cô có biết tâm trạng tôi vui mừng tới mức nào không? Haha, lần này ông trời lại đứng về phía tôi. Chị họ của Mã Diệu An, là Mã Diệu Linh trước đó đã đắc tội tôi. Tôi vốn muốn cho cô ta trả một cái giá thật đắt, nhưng khi nhận được thông tin này tôi đã thay đổi quyết định. Tôi để cho Mã Diệu Linh tới nói chuyện với Mã Diệu An. Kể cho cô ta nghe một câu chuyện quen thuộc, giống như…những gì cô ta từng trải qua. Kèm theo đó là những lời nói không hay về…người bạn thân trong câu chuyện kia. Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng để thu phục cô ta còn phải cần thêm một khoảng thời gian nữa. Vậy mà không ngờ rằng, chỉ sau mấy lần Mã Diệu Linh đi nói chuyện với cô ta, thêm một lần nữa của tôi cô ta liền quay lại phản bội cô. Triệu Diễm Tinh, việc này cho thấy, cô ta từ lâu đã sớm không hài lòng về cô rồi. Chỉ là cô ta không có cớ gì để biểu hiện ra mà thôi.”
“Quách tiểu thư quả nhiên nhiều mưu kế. Triệu Diễm Tinh tôi đây thật sự khâm phục. Theo như tôi suy đoán khi bị phát hiện, e rằng mọi tội lỗi sẽ được đổ hết lên đầu bạn thân và chị họ của tôi, cô hẳn là một chút cũng không dính dáng tới nhỉ.” Diễm Tinh nâng môi cười nói. Bên má phải của cô hằn những vết ngón tay, hồng lên một mảng. Nhưng vẫn không che nổi vẻ đẹp kia. Cộng với nụ cười này, cành khiến cho Quách Ngọc cảm thấy ngứa mắt.
“Đúng vậy. Để tôi nói cho cô biết nơi đây chính là xưởng may của Aline. Sau khi bị Ellie ra một đòn chí mạng, nó đã không thể hoạt động được nữa. Cô gặp chuyện là ở xưởng của Aline, bị bắt là do Mã Diệu An mang đi. Từ lúc bắt đầu tới bây giờ tôi căn bản không hề tham gia vào bất kì công đoạn nào cả. Tôi hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Dù hai người họ sau này có nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng. Không ai nghĩ được Quách Ngọc tôi sẽ cùng họ kết giao, lại là người bày ra kế hoạch này.” Quách Ngọc tự mãn nói.
“Vậy mà hai người kia lại ngu ngốc như vậy, dễ dàng bị tôi điều khiển trong lòng bàn tay. Còn không biết rằng, họ cũng chỉ là những quân cờ trong bàn cờ của tôi mà thôi!”
“Quả thật ngu ngốc!” Diễm Tinh gật đầu đồng tình nói.
“Thế nào, cô còn thắc mắc gì không?” Quách Ngọc mỉm cười nhìn Diễm Tinh.
“Nãy giờ tôi chưa từng thắc mắc gì, Quách tiểu thư. Là cô tự muốn nói với tôi mà thôi!” Diễm Tinh nhún vai nói.
Lúc này cửa căn xưởng cũng được mở ra. Mã Diệu An và Triệu Lâm Lam đi vào.
“Nói xong rồi?” Diệu An lạnh mặt hỏi.
“Xong rồi, hành động thôi. Nếu không sẽ muộn.”
Mà Quách Ngọc không thể ngờ rằng căn xưởng nơi cô ta đang đứng đã bị bao vây từ lúc nào.
Quách Ngọc nhìn thái độ thờ ơ của Diễm Tinh đến một chút sợ hãi cũng không có thì không thể nào vui nổi. Cô ta vốn tưởng rằng Triệu Diễm Tinh ít nhất cũng sẽ thất thố nhưng không như cô ta mong đợi. Khiến cho Quách Ngọc có cảm giác tất cả những gì cô ta làm như đánh vào bông, không có một chút lực sát thương nào. Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp kia, Quách Ngọc cành cảm thấy ghen tị, cô ta nghiến răng cầm con dao sau đó tiến lên nói: “Gương mặt này nhìn rất thuận mắt, nhưng tôi lại không thích chút nào. Tôi nghĩ rằng nếu sửa lại vài chỗ, có lẽ sẽ càng thuận mắt hơn. Các cô thấy sao?”
“Tôi cũng thấy vậy.” Triệu Lâm Lam cười cười nói
“Vậy được, để tôi để lại một vệt trên gương mặt này, e rằng sẽ càng đẹp hơn. Lúc đi xuống âm tào địa phủ, cũng sẽ không có người vì sắc đẹp này mà bị mê hoặc.” Quách Ngọc tà ác cầm con dao lên đi đến gần Diễm Tinh. Ánh mắt cô ta tràn đầy hưng phấn.
Có điều con dao còn chưa kịp hạ xuống, cô ta thấy người con gái trước mặt bỗng nhiên mỉm cười, ngước mắt nhìn thẳng vào cô ta. Cũng vào thời điểm này nơi bụng của cô ta cảm giác được có vật gì đó đặt lên.
“Hình như…Quách tiểu thư đã quá tự tin rồi!” Diễm Tinh cười tươi như hoa nở, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nhưng gió xuân.
“Cô xem, con dao trong tay cô nhanh hơn hay khẩu súng trong tay tôi nhanh hơn đây?”
Quách Ngọc nhìn xuống bụng mình, nơi đó từ khi nào đã bị một họng súng đen ngòm chĩa vào. Tay Diễm Tinh không biết đã được tự do từ lúc nào, và chính bàn tay đấy đang cầm khẩu súng chĩa vào bụng cô ta.
Lúc Quách Ngọc muốn cùng Diễm Tinh liều một phen thì đằng sau có tiếng người ngã xuống. Ngay sau đó, cảm giác lạnh toát do kim loại chạm vào đầu khiến cô ta run nhẹ.
“Tốt nhất là…cô đừng cử động!” Phía sau kèm theo một giọng nói vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]