Một buổi tối này người của Death được phái đi khắp nơi. Thông tin này đã sớm lan truyền ra cả giới thượng lưu. Dù không nắm rõ nhưng cũng có thể đoán ra, e rằng mấy ngày này sẽ có biến động.
Diễm Tinh ngồi trong căn phòng màu trắng vẻ mặt bình thản, trong mắt chỉ có lạnh nhạt vô tình. Cô không tìm cách chạy trốn, vì cô biết có trốn cũng vô dụng. Người cô giống như bị rút hết sinh khí, riêng việc cử động thôi cũng đã thấy khó khăn chứ đừng nói tới chạy.
Cuối cùng trời cùng dần dần chuyển sáng. Cánh cửa của căn phòng Diễm Tinh đang ngồi được mở ra, Diệu An dẫn theo hai người nữa bước vào, một người một bên đi tới nâng Diễm Tinh lên. Diễm Tinh bị bịt mắt, đưa tới một nơi khác. Khi bịt mắt được mở ra, Diễm Tinh thấy mình đang ở trong một không gian hơi tối, nhìn xung quanh thì đây giống như là xưởng may, có điều đã không hoạt động nữa. Bụi bám trên những chiếc máy đó thành một lớp dày. Trước mặt cô là Mã Diệu An, Quách Ngọc và…Triệu Lâm Lam. Cô bị trói chân tay trên một cái ghế gỗ cả người vô lực, nhưng ánh mắt lại vô cùng có hồn. Giống như chiếc gương, phản chiếu lại tâm hồn đen tối của những người trước mặt.
Diễm Tinh nhếch môi: “Hóa ra trong mắt ba vị đây tôi lại là người khó đối phó như vậy. Để cho ba vị phải hợp sức cùng đối phó với tôi.”
“Triệu Diễm Tinh, chết đến nơi rồi mà vẫn kiêu ngạo quá nhỉ?” Triệu Lâm Lam trừng mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/3359577/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.