Diễm Tinh nhắn thêm mấy tin với hai cô bạn của mình rốt cuộc cũng không chống lại cơn buồn ngủ, hai mắt bắt đầu lim dim. Thứ lỗi cho cô, bình thường cô cũng không phải không dậy giờ này, sớm hơn cũng có. Nhưng có điều cô dậy đều là để hoạt động gân cốt. Còn như thế này là ngồi yên một chỗ, trên mặt và trên đầu đều có cảm giác buồn buồn, lại còn vào thời điểm sáng sớm, rất kích thích tới dây thần kinh buồn ngủ của cô. Chẳng mấy chốc Diễm Tinh mí mắt cũng dán vào nhau.
Tới khi Tần Phong từ bên ngoài vào đã nhìn thấy một cảnh tượng vừa buồn cười lại vừa đáng thương. Diễm Tinh hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đặn hiển nhiên là đã ngủ mất. Đầu cô được một thợ trang điểm giữ lấy để trang điểm cùng làm tóc. Vẻ mặt các cô đều là bất đắc dĩ.
Tần Phong lướt qua bọn họ nhẹ giọng nói: “Vợ tôi vốn đã xinh đẹp, không cần quá cầu kì, nhanh chóng một chút.”
Mấy người đó nghe thấy lời nói chứa đầy bất mãn như vậy, cũng mau chóng hoàn thành công việc của mình. Có điều Tần thiếu nói rất đúng, Triệu tiểu thư mang vẻ đẹp như được trời đất ban tặng. Cho dù cô chỉ đánh mỗi chút son cũng có thể tỏa sáng, nên họ không trang điểm quá cầu kỳ. Chỉ lát sau rốt cuộc cũng xong xuôi việc trang điểm. Nhưng cô gái vẫn đang ngủ, trong lúc họ phân vân không biết nên đánh thức cô dậy hay làm sao thì người đàn ông nãy giờ vẫn đang ngồi trên ghế sofa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/3350308/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.