Diễm Tinh sau khi châm ngòi thổi lửa xong thì chạy mất. Cô đến phòng dành cho khách, khóa cửa rồi mới đến chiếc giường trong phòng nằm xuống. Cô muốn trả thù Tần Phong. Lần nào cũng làm cô đến mê man đầu óc, khóc lóc van xin mới dừng lại. Hiện tại cho hắn nghẹn ở đó. Diễm Tinh cầm điện thoại nhắn cho hắn một cái tin nhắn, cười nhẹ. Thấy bên kia đã qua 1 phút những vẫn không có phản hồi, khóe môi Diễm Tinh nhếch lên. Phỏng chừng giờ này Tần Phong đang phải tự giải quyết rồi. Đang lúc cô muốn bỏ điện thoại xuống đi ngủ thì bên ngoài cửa phòng vang lên giọng nói trầm ấm khiến Diễm Tinh cả người giật bắn: "Tinh Nhi ngoan, mở cửa cho chồng vào nào!"
Diễm Tinh trừng mắt nhìn cánh cửa đằng kia, quyết định giả chết không lên tiếng. Khóa của phòng này cô mới đổi lại, đảm bảo Tần Phong không có chìa. Diễm Tinh nghĩ vậy, rốt cuộc yên tâm hơn phần nào.
Tần Phong bên ngoài thấy trong phòng không có động tĩnh, khóe môi hắn nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên chút ý vị: "Nếu Tinh Nhi không chịu mở, chồng đành tự vào thôi."
Diễm Tinh nghe vậy còn chưa kịp phản ứng, tay nắm cửa đã bị Tần Phong bẻ gãy. Cánh cửa mở ra, vì không bật điện nên bóng hình của Tần Phong có chút mơ hồ. Nhưng như vậy cũng không thể che giấu được sự bá đạo cũng như ánh mắt nóng rực kia của hắn. Diễm Tinh vô thức nắm chặt chăn trong tay. Cái gì vậy? Không phải chứ! Thế nào mà....
"Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/3322790/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.