Diễm Tinh cứ như vậy bắn súng trong vòng một tiếng. Đến khi tay cô không còn vững nữa cô mới ngừng. Nhìn đến bia bắn lỗ chỗ đạn, khóe môi Diễm Tinh lại nâng thêm một phần.
Những người áo đen nơi này hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng cô gái mà lão đại chọn, không thể là cô gái bình thường được. Tuy cô bắn trong vòng 1 tiếng chỉ bắn được 2 lần trúng hồng tâm. Nhưng lại không có viên đạn nào trượt ra bên ngoài. Hơn hết, cô biết cách để kiểm soát cây súng trong tay. Mới tập hai ngày mà đã được như vậy là rất tốt rồi. Hôm qua lão đại giúp cô ấy tập luyện, có phải vì thế nên hôm nay mới được như này hay không?
Thật ra Diễm Tinh làm về thiết kế, tay cô cần linh hoạt cũng cần khéo léo. Cô cần cảm giác tốt để có thể cảm nhận được chất liệu của vải. Chắc cũng vì lí do này mà Tần Phong muốn cho cô tập bắn súng, vì nó hợp với cô để phòng thân nhất. Cô không học được võ, từ lúc bé đã không học được, cha cho đi học mấy ngày cô đã muốn không ổn. Đến lúc lớn, muốn học cũng khó, cho nên giữ một khẩu súng bên người là hợp lý nhất.
Diễm Tinh đặt khẩu súng xuống, trong lòng sảng khoái. Cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, giấc mơ kia khiến tâm trạng của cô trùng xuống không ít, bây giờ đã hồi phục hơn phân nửa.
Diễm Tinh cười nhẹ, khôi phục lại bộ dạng dịu dàng khả ái như lúc trước, dáng vẻ giống như muốn uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/2943790/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.