Diễm Tinh lấy hơi nói xong, rốt cuộc cũng không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Phong, cô rũ mắt.
Trong căn phòng to lớn đó, không có tiếng nói nào chỉ nghe thấy có tiếng hít thở không khí. Diễm Tinh bị bầu không khí này làm cho ngột ngạt. Từng phút từng giây trôi qua bây giờ với cô thật chậm. Thậm chí cô còn cảm giác hơi thở của người đàn ông đứng trước mặt mình thỉnh thoảng lướt nhẹ qua mặt cô. Chịu đựng hơn một phút, Diễm Tinh vốn muốn lên tiếng thì Tần Phong rốt cuộc cũng có động tĩnh. Hắn chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người, tay đang nâng cằm cô buông ra đưa lên đầu cô xoa nhẹ, giọng nói hắn không nhận ra nửa điểm có vấn đề: "Được rồi, đi ngủ đi. Lời cảm ơn này của em, tôi nhận."
Diễm Tinh chớp mắt, sau đó bắt lấy tay áo hắn nhẹ giọng: "Chuyện này, anh đừng nói với anh cả." Sau đó ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn.
"Không ai biết chuyện này?" Tần Phong nhíu mi nhìn Diễm Tinh.
Diễm Tinh chỉ gật đầu không nói.
"Ngoài tôi ra, còn ai biết không?" Hắn hỏi.
Diễm Tinh lại lắc đầu.
"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"
"Cũng...12 năm rồi."
Nghe đến đây mày Tần Phong nhíu càng ngày càng chặt, nhưng hắn không muốn ép cô, đè nén lại tức giận trong lòng hắn điểm nhẹ mũi cô nói: "Được rồi, sẽ không nói với ai. Giờ em yên tâm đi nghỉ đi."
Lúc này Diễm Tinh mới thả áo Tần Phong ra, nhẹ thở một tiếng sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/2943785/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.