Ba người đứng trước mặt Tần Phong run như cầy sấy, lắp bắp nói không nên lời.
Tần Phong nhìn vậy thì nhíu mày, giọng nói trầm thấp kèm theo vẻ không kiên nhẫn: "Tôi ngồi đây không phải để nhìn mấy người run rẩy."
Họ cũng không muốn run đâu, nhưng bá khí từ người nào đó tỏa ra quá mạnh, họ không thể kiềm chế được sự kinh hoảng trong lòng. Nhưng họ biết, nếu họ còn không nói gì, người trước mắt này chắc chắn sẽ động thủ. Người đàn ông đứng giữa lên tiếng, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng run rẩy trong giọng nói vẫn không thể che giấu được: "Tần thiếu, mong người cho chúng tôi thêm một cơ hội, chúng tôi sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình ạ."
"Cho mấy người cơ hội?" Tần Phong cười một tiếng giống như đang nghe chuyện gì đó rất khôi hài.
"Vậy nấy người định sửa chữa lỗi lầm bằng cách nào?" Ngón tay Tần Phong gõ gõ lên bàn. Theo từng nhịp gõ của hắn, tim bọn họ cũng đập nhanh theo một phần. Họ sai rồi, thật sự sai rồi. Lúc Tần Phong bị điều sang Mỹ, lại vì lời nói của Tần Lâm, họ liền nghĩ Tần Phong lần này không ổn rồi, sẽ không thể quay về nên mới làm theo ý Tần Lâm. Ai ngờ đâu vị này vừa về, chức tổng giám đốc trong tay Tầm Lâm liền bị moi ra chứ.
Jason đứng bên cạnh Tần Phong mặt vẫn không cảm xúc nhưng trong lòng sớm đã mặc niệm cho 3 người trước mặt này. Ở đằng sau lưng thiếu gia giở trò, còn đòi chuộc lỗi làm gì có chuyện nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/2943774/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.