Diễm Tinh cả người căng cứng, lắp bắp nói: "Vậy...lần lần sau em không...đùa là được chứ gì!" Sau đó cô lấy tay đẩy Tần Phong ra: "Anh dịch ra một chút đi."
"Không sao, riêng em thì có thể trêu đùa tôi. Nếu có bản lĩnh bỏ chạy thì cứ chạy, yên tâm, khi bắt được em về tôi sẽ không phạt em nặng." Tần Phong thâm tình nói. Hắn nghĩ rồi, hắn không thể ngồi yên đợi được. Cô gái này có rất nhiều người theo đuổi, nếu hắn không nhanh tay, tâm của cô sẽ bị cướp đi mất. Đến lúc đó dù hắn ép buộc cô ở bên cạnh hắn thì cô cũng sẽ căm ghét hắn. Cho nên hắn phải đi trước một bước, đem tâm của cô trói chặt bên người hắn để cô không chạy đi đâu được nữa.
Diễm Tinh bị lời nói của hắn dọa cho ngây ngốc, cô đem đôi mắt to tròn của mình ngước lên nhìn hắn. Tần Phong nhìn vẻ mặt của cô, khẽ cười: "Hiểu không?"
Vậy mà Diễm Tinh bất giác gật đầu trước lời nói của hắn.
Tài xế xe bên trên đã sớm bị cảnh tượng này làm cho mặt đỏ tía tai, không dám nhìn gương nữa. Tận lực đem mình thu nhỏ lại cảm giác tồn tại, cũng không dám nâng tấm chắn lên, sợ ảnh hưởng đến hai người đằng sau. Anh rút ra kinh nghiệm rồi, từ lần sau nếu biết đến đón Triệu tiểu thư anh sẽ kéo tấm chắn lên từ trước.
Tần Phong nhìn sắc mặt cô đỏ ửng, môi mím lại thành một đường tay hắn từ gương mặt cô lướt xuống cánh tay rồi dừng lại ở bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/2943772/chuong-67.html