Jason nhìn thấy thiếu gia nhà mình bế theo Triệu tiểu thư ra ngoài, vẻ mặt rất bình tĩnh. Anh đối với trường hợp này từ lâu đã miễn nhiễm. Nhưng ở trên tầng của tổng giám đốc không phải chỉ có Jason là thư ký. Những người khác nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình bế một cô gái ra khỏi phòng, mắt như muốn rơi hết ra bên ngoài.
Diễm Tinh đương nhiên cũng biết đến việc Tần Phong bế theo cô ra ngoài sẽ kéo theo cảnh tượng gì. Lần trước cũng là Tần Phong bế cô ra bên ngoài. Có điều lần đó cô được áo của Tần Phong bao bọc. Mặt không lộ ra ngoài dù chỉ một chút, lại còn là lúc cô đang giả vờ ngủ. Cho nên khi đó có thể tự lừa gạt bản thân rằng không có ai nhìn thấy mình. Nhưng hôm nay lại không như vậy. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn về phía mình. Diễm Tinh xấu hổ, bất giác co người, úp mặt vào ngực Tần Phong.
Nhìn động tác của cô gái nhỏ, Tần Phong bật cười một tiếng, sau đó mới quét ánh mắt đến mấy người kia. Ngay lập tức những ánh mắt tò mò đó đều bị Tần Phong bức lùi trở về, đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Ngẩng đầu lên, em không sợ bị ngạt à."
Bước chân Tần Phong không hề dừng lại. Đến thời điểm hắn bước chân vào thang máy, những thư ký của phòng tổng giám đốc nghe được một giọng nói cực kỳ ôn nhu truyền đến tai. Ngữ điệu này, họ không nghĩ một ngày sẽ được nghe từ miệng Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/2943694/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.