Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu, thời gian cứ dài như một thế kỉ, bên trên bỗng có tiếng đào bới, Văn Khang bừng tỉnh, lấy xẻng xào rau đập vào thành cống thoát nước.

Người bên ngoài nghe được tiếng gõ, càng tăng tốc hơn, cuối cùng cũng dẹp được mớ hỗn độn phía trên, mở cống thoát nước ra, cứu hai người lên.

“Nhanh lên… Nhanh lên…” Rốt cuộc Văn Khang không chống đỡ nổi nữa, nói mấy câu xong lập tức bất tỉnh nhân sự. Trước lúc ngất, y thấy hai người mặc đồ trắng cầm thứ gì đó tròn tròn, đặt ở trước ngực Thiếu Hoa, cơ thể Thiếu Hoa bật lên trên một chút, nhưng cậu vẫn không tỉnh lại, người nọ lại tiếp tục đặt lên ngực cậu, cậu vẫn không tỉnh.

Trước mắt y vẫn là một khoảng trời tối đen, bỗng nhiên phía trước thấp thoáng ánh lửa, có một ngọn lửa lớn ở giữa sông, ánh lửa chiếu rực nửa không trung. Y thấy, một thiếu niên ngồi trên bạch mã, người mặc khôi ngân giáp, đầu đội bát bảo kim quan, mái tóc đen tuyền bay bay trong gió. Thiếu niên ấy ra roi thúc ngựa, bay lên chiến thuyền, múa may trường kiếm trong tay, xung phong giữa thiên quân vạn mã, tất cả kẻ thù đều khiếp sợ, né tránh.

Tiết hoa đăng Nguyên tiêu năm ấy, thiếu niên mặc áo hồ trắng, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh đèn mờ mờ lại càng trong trẻo đến động lòng người, trên gương mặt trắng nõn cũng đã nhiễm hồng, như tỉnh như say tựa vào người y, không hề cảnh giác.

Dưới gốc mai, thiếu niên ấy vịn cành hoa mỉm cười, gió nhẹ thổi, từng cánh hồng mai rơi xuống vai thiếu niên, cảnh đẹp như tranh.

Truy binh không ngừng đuổi riết phía sau, y kéo thiếu niên nhảy xuống dòng sông lạnh ngắt, trong tuyệt vọng, rét lạnh, hắc ám, chỉ có vòng tay của thiếu niên là ấm áp vô bờ.

“Tiểu Hoa!” Văn Khang hô to, mở mắt, nhưng trước mắt y không có ánh trăng, không có ánh đèn, không có gốc mai, cũng không có khói lửa chiến tranh kéo dài vô tận, trước mắt y chỉ có trần nhà trắng bóng, treo một bóng đèn. Cố nghiêng đầu qua, thấy Ba Lệ, Chung Tình, Điền Hàn và mấy người bạn khác kích động nhìn y.

“Cậu tỉnh rồi à?” Nghe thấy một câu hỏi thật vô nghĩa.

“Tiểu Hoa thế nào rồi?” Văn Khang gắng ngồi dậy.

“Hu hu hu…” Ba Lệ che mặt khóc nức nở, “Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm!”

Văn Khang bật dậy, ngay cả dép cũng không mang đã vội xông ra ngoài.

Chạy tới phòng cấp cứu, thấy Lâm Phượng và Dung ca đang ủ dột ngồi chờ ngoài cửa.

Văn Khang không nói lời nào, chuẩn bị vọt vào trong.

Dung ca giữ chặt y lại, “Tiểu Hoa còn đang ở bên trong cấp cứu, cậu đừng vào đó!”

“Cậu ấy sao rồi?” Văn Khang run rẩy thốt ra mấy câu, nhìn chằm chằm Dung ca bằng ánh mắt cầu xin, như trông mong anh đừng nói ra tin dữ.

Dung ca vỗ vỗ vai y, “Tiểu Hoa trúng một phát súng, mất nhiều máu, lại còn phải ở trong một nơi lạnh lẽo, không có thức ăn nước uống, không có thuốc men một thời gian dài, nên đã xuất hiện tình trạng mất nước, nhiệt độ cơ thể và huyết áp thấp hơn mức trung bình, lúc cứu ra ngoài đã không còn hơi thở, nhịp tim…”

“Anh nói thẳng đi, cậu ấy thế nào rồi?” Văn Khang rống to.

Dung ca hoảng sợ, lui về sau một bước, nói: “May là cậu luôn lấy cơ thể mình ủ ấm cho cậu ấy, bảo trì nhiệt độ cơ thể, cho nên ngực cậu ấy vẫn còn hơi ấm, bác sĩ phải kích điện tâm, tiêm thuốc trợ tim, tim cậu ấy mới đập lại được một chút…”

Đang nói, cửa phòng cấp cứu mở ra, Thiếu Hoa bị đẩy ra ngoài, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Văn Khang chạy nhanh tới, khẩn trương nhìn cậu.

Bác sĩ thương xót, bảo: “Chúng tôi đã cố hết sức…”

Văn Khang xuội xuống, Dung ca vội đỡ lấy y, “Cậu ấy chưa chết đâu!”

Không bị phủ khăn trắng lên mặt, đương nhiên là không chết.

Bác sĩ cho biết, sau một thời gian dài, các bác sĩ đã dùng y thuật cao minh, bám trụ không nản, quan tâm cao độ, xem người bệnh như người nhà… (Tỉnh lược một ngàn kí tự) khẩn trương cứu chữa, bệnh nhân đã có lại nhịp tim và hơi thở, nếu trong hai mươi bốn giờ có thể tỉnh lại, xem như không có chuyện gì, nếu không thể, vậy sau này sẽ không tỉnh lại nữa.

Mọi người chạy tới, chen vào phòng bệnh.

Dung ca đuổi mấy bạn học ra ngoài hết, chỉ để lại một mình Văn Khang.

Văn Khang quỳ xuống, nắm lấy tay cậu, chỉ có giữa lòng bàn tay mới có chút độ ấm.

“Nếu cậu thật sự tha thứ cho tôi, xin cậu hãy tỉnh lại!”

“Kiếp trước, lúc tôi hiểu được bảo vệ được một người sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn chinh phục một người, mọi chuyện đã quá muộn, không còn cơ hội nữa!”

“Kiếp này tôi nhất định đổi tất cả sang hành động, tôi sẽ tốt với cậu, mãi mãi tốt với cậu, bảo vệ cậu, không để cậu chịu chút thương tổn nào, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa!”

Cửa bị đẩy ra, Lâm Phượng vươn đầu vào, “Cậu ra đây một chút!”

Văn Khang không biết chuyện gì, nhưng y cũng quyết định theo anh ta ra ngoài, hai người cùng ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang.

Lâm Phượng mở miệng trước, “Cậu đừng lo lắng, vì biểu hiện y thuật cao minh của mình, cũng vì không muốn gánh trách nhiệm, các bác sĩ hay phóng to tình trạng của người bệnh lên mấy lần, hiện giờ khoa học công nghệ rất phát triển, hoàn toàn có thể giành người với Diêm vương! Cậu yên tâm đi, lát nữa Tiểu Hoa sẽ tỉnh lại thôi!”

Văn Khang nghe thế cũng an tâm một chút, ngẫm, rốt cuộc người này cũng nói được một câu tiếng người.

Lâm Phượng nhìn y, nói tiếp, “Tôi tìm cậu là muốn nhờ cậu một chuyện!”

“Chuyện gì?” Văn Khang nghi hoặc nhìn anh ta, chẳng lẽ người này muốn giành Thiếu Hoa với y, không được đâu, có chết cũng không chịu.

Lâm Phượng đưa tay lau khóe mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn, nói: “Trước đây Tiểu Hoa rất khổ, từ nhỏ đã mất cha mẹ, ăn nhờ cơm bách gia trưởng thành, còn từng ở viện phúc lợi mấy năm. Đến năm mười hai tuổi tôi mới phát hiện cậu ấy, dẫn cậu ấy ra ngoài cho đi học, khi đó nền tảng của cậu ấy rất kém, nhưng nhờ thông minh khắc khổ, và ý chí quyết tâm, kiên cường, thành tích học tập của cậu ấy rất khá, lại còn dựa vào chính khả năng của mình thi đỗ vào trường đại học tốt nhất thành phố. Nhìn bề ngoài, cậu ấy hoạt bát, rạng rỡ như ánh mặt trời, có khi còn có đôi chút kiêu ngạo, bá đạo, nhưng thật ra trong nội tâm cậu ấy lại rất yếu ớt, không chịu nổi một chút đả kích…”

“Anh… Anh muốn nói gì?” Văn Khang nhìn anh ta, khó hiểu.

“Tôi cũng giống như một người thân của Tiểu Hoa, luôn mong cậu ấy được hạnh phúc, vui vẻ, cho nên, xin cậu về sau đối xử tốt với Tiểu Hoa, đừng để cậu ấy chịu chút thương tổn nào!”

“Cái gì?” Văn Khang giật mình, thốt không nên lời.

Lâm Phượng cười gượng, “Thật ra, có lẽ cảm giác của tôi với Tiểu Hoa chỉ là chút độc chiếm của cha mẹ với con cái, chẳng phải tình yêu chết đi sống lại gì! Lần trước lúc Tiểu Hoa xuất viện về nhà, thang máy bị hỏng, trong lúc tôi còn do dự, cậu đã không nói tiếng nào cõng cậu ấy lên lầu, tôi cảm thấy cậu đúng là một người rất biết chăm sóc người khác. Hôm trước, đối mặt với ngọn lửa ngút trời, đối mặt với hiểm cảnh như vậy, tôi đã lùi bước, vậy mà cậu lại không chút do dự vọt vào đám cháy cùng sinh tử với cậu ấy, vào giây phút đó tôi đã biết, trên thế giới này, người yêu cậu ấy nhất chính là cậu, chứ chẳng phải ai khác!”

“Hả…” Văn Khang vẫn ngơ ra, không trả lời.

“Cuối cùng tôi cũng hiểu, tình yêu của cậu dành cho cậu ấy hơn tôi rất nhiều, giao cậu ấy lại cho cậu, cậu ấy mới có thể có được hạnh phúc thật sự! Như vậy chẳng phải tôi đã có thể thấy cậu ấy hạnh phúc rồi phải không nào?”

Rốt cuộc Văn Khang cũng hiểu, thì ra Lâm Phượng đã hoàn toàn rút lui, giao Tiểu Hoa lại cho y. Thật ra, có thể nén đau từ bỏ tình yêu của mình, buông tay toại nguyện cho người ấy, đó cũng là một cách yêu và cách yêu ấy cũng chẳng kém quyết liệt chiếm cứ chút nào.

Lúc Văn Khang phục hồi tinh thần lại, trên ghế chờ chỉ còn trơ lại mình y. Xoa xoa mắt, đi trở vào phòng bệnh, nhưng người nằm trên giường cũng không hề nhúc nhích. Đưa tay nắm tay cậu áp bên má mình, Văn Khang thì thào, “Chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau, đã không còn trở ngại gì nữa rồi!”

Mặt trời ngả về Tây, bóng đêm đến dần, người nằm trên giường vẫn nằm đấy và người bên giường vẫn nắm chặt tay cậu, ngả vào bên giường.

“Bất kể là sống hay chết, tôi cũng đều ở cạnh cậu, cậu đừng mong có thể bỏ rơi tôi!”

“Ưm…” Người nằm trên giường bỗng rên khẽ một tiếng, nhưng tiếng ấy lại giống như tiếng chuông thật lớn gõ vào tim Văn Khang. Y bật dậy, khẩn trương nhìn chằm chằm hai cánh mi bắt đầu nhúc nhích.

Cuốt cùng, hai tròng mắt như hai viên bảo thạch đen đã mở ra, sau thời gian mê mang, giờ y đã có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cậu ấy rồi.

“Tiểu Hoa…” Văn Khang vui đến chảy nước mắt, nói không nên lời. Nhìn thấy đôi môi cậu mấp máy như muốn nói gì đó, y vội kề tai vào nghe.

Thiếu Hoa đưa tay, nện một quyền yếu ớt vào mũi y, “Đồ khốn, dám ăn hết thức ăn ngon, không chừa cho tôi miếng nào!”

Văn Khang xoa xoa mũi, vội vàng nói, “Sau này có món nào ngon, tôi sẽ cho cậu ăn trước hết nha!”

“Còn dám tìm mỹ nữ…”

“Đâu có! trước giờ mỗi lần đối mặt với mỹ nữ, tôi đều kiên trinh bất khuất!”

“Ờ… Anh đã nói, mỗi ngày đều làm món ngon cho tôi ăn…”

“Không thành vấn đề, tôi biết rất nhiều mỹ thực cổ đại, sau này ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho cậu ăn!”

“Anh còn nói, mãi mãi giặt vớ cho tôi!”

“Đương nhiên, tôi nguyện cả đời giặt vớ cho cậu, còn để cậu ức hiếp không phản kháng lại!”

“Anh còn nói, sau này toàn bộ tiền của anh đều giao cho tôi giữ!”

“Không thành vấn đề, mỗi sợi tóc của tôi đều thuộc về cậu, ngay cả trái tim!”

“Anh còn nói, sẽ không… để ý đến tóc tai tôi nữa…”

“Chuyện này… sau này mình từ từ bàn lại, cậu mau nghỉ ngơi đi! Tôi thề với trời, sau này sẽ không để cậu chịu chút thương tổn gì nữa…” Văn Khang cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn, có lẽ Thiếu Hoa chỉ nhớ những chuyện lúc bị thương, còn chuyện ở kiếp trước lại nhớ không được. Như vậy cũng tốt, từ nay về sau, trong lòng cậu ấy sẽ chỉ nhớ những ngày tháng ngọt ngào này thôi.

Chụt ~~~

Trong phòng truyền ra tiếng hôn môi rất nhỏ, Ba Lệ và Chung Tình lại ngồi chồm hổm trước cửa, trung thành canh giữ bên ngoài không cho ai vào quấy rầy.

.Toàn Văn Hoàn.

Đôi lời của tác giả:

Đến đây quả thật là kết thúc rồi, về sau cuộc sống của cả hai là như vậy: Cãi nhau ầm ĩ, tất nhiên cũng sẽ rất ngọt ngào. Mỗi ngày Tiểu Khang đều cố gắng kiếm tiền về nộp lại hết cho ngạo kiều bệ hạ, mỗi ngày cẩn thận hầu hạ bệ hạ, làm món ngon, giặt quần áo, giặt vớ, rửa chén, nếu không may làm vỡ bát, hoặc là không nghe lời chọc bệ hạ giận, còn có thể bị đập cho một trận.

Công cụ bạo lực gia đình hay dùng nhất: Đệm sô pha, xẻng xào rau, ngón tay, nắm tay, răng.

Bộ phận thường bị đánh nhiều nhất: Đầu, mũi, tay, kê của Tiểu Khang.

Tiểu Khang đáng thương, xuyên tới hiện đại cũng chỉ có thể chấp nhận cuộc sống thế này thôi, vuốt đầu…

Hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.