Khoảng mười giờ sáng chủ nhật, Lục Thư Lam đến sở cảnh sát để tìm Diệp Mạc Thần, nhưng cô lại không thấy anh đâu, trùng hợp có tiểu Di đi ngang qua nên cô lên tiếng hỏi…
“Diệp Mạc Thần đâu rồi? Bình thường giờ này anh ấy phải ở đây chứ?”
Tiểu Di mỉm cười nhìn Lục Thư Lam, hoá ra Diệp Mạc Thần không nói cho cô biết về công việc của mình…
“Ngài ấy đến Tổng cục Cảnh sát rồi, cô không biết chuyện ngài ấy sắp về lại đội đặc nhiệm à?”
Lục Thư Lam có nghe cha mình nhắc đến chuyện này một lần, nhưng ít nhiều gì Diệp Mạc Thần phải nói cho cô biết một tiếng cơ chứ?
“Cô có thấy anh ấy có biểu hiện gì lạ không? Tôi có cảm giác anh ấy đang giận tôi thì phải…”
Đúng lúc này tiểu Thúc cũng đi ngang qua, cậu ta nhớ về chuyện ngày hôm qua nên lên tiếng chen ngang…
“Tôi nghĩ là ngài ấy giận rồi đấy! Hôm qua tôi đến trường đại học Bách Văn để thăm em gái, đúng lúc nhìn thấy cô đang ngồi cùng nam sinh lạ nên có chụp lại cho ngài ấy xem, nào ngờ đâu ngài ấy bảo chuyện của cô ngài ấy sẽ không cản, cũng không có tư cách để quản lý cô…”
Lục Thư Lam liếc nhìn tiểu Thúc một cái khiến cậu ta im miệng, chưa bao giờ cô muốn ra tay đánh người như lúc này…
“Cậu cũng nhiều chuyện thật đấy!“
Lục Thư Lam rời khỏi sở cảnh sát liền lấy điện thoại ra để gọi cho Diệp Mạc Thần, nhưng anh lại không bắt máy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-duoc-chong-yeu-chieu/3568912/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.