Lục Thư Lam không biết nên vui vì tìm được Lưu Thái Khôi hay nên buồn vì không có cơ hội được tiếp xúc với cậu ta. Chẳng lẽ cậu ta sắp bước vào con đường tha hoá nên không đồng ý thi tiếp vòng sau à? 
“Em sao thế? Em là học sinh ưu tú của trường mà? Chị nghe nói đề tài của em được đánh giá rất cao, em cũng là thí sinh tiềm năng nhất cho vị trí quán quân của năm nay đấy!” 
Lưu Thái Khôi cười trừ, cậu học giỏi như vậy cũng chẳng để làm gì, dù sao cha cậu cũng không cần một đứa con ngoan trò giỏi, ông ấy chỉ muốn một đứa con trai kiếm ra được nhiều tiền mà thôi… 
“Vị trí quán quân đó cũng chẳng kiếm được bao nhiêu đâu, em không muốn phí thời gian làm việc vô bổ…” 
Lục Thư Lam càng nghĩ càng muốn cho người cha khốn nạn của Lưu Thái Khôi một trận, nhưng trước tiên cô phải thuyết phục cậu tiếp tục tham gia cuộc thi này… 
“Vậy em đi học để làm gì? Sao không nghỉ học ngay từ đầu đi?” 
Lưu Thái Khôi quay sang nhìn Lục Thư Lam, cậu có nghe nhầm không thế? 
“Sao chị lại hỏi em câu đó? Chị cũng từng đi học mà, chị phải biết rõ hơn ai hết việc học hành quan trọng như thế nào chứ?” 
Lục Thư Lam liếc Lưu Thái Khôi một cái, tên nhóc này chỉ thua cô có bốn tuổi mà đanh đá hơn cô nghĩ, mới động đến một tí là nhảy lên như mèo xù lông… 
“Em biết rõ việc học quan trọng vậy mà kêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-duoc-chong-yeu-chieu/3568910/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.