Lục Thư Lam nghe cha mình kể xấu về Đường Hoài Vũ nhưng lại không cảm thấy tức giận một chút nào, có thể do trái tim của cô đã nguội lạnh, hoặc cũng có thể là do cô không còn yêu Đường Hoài Vũ nữa nên cảm thấy chuyện này rất bình thường… 
Lục Viễn Chinh thấy con gái của mình không gắt gỏng lên khi ông nói xấu Đường Hoài Vũ khiến ông cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Lúc trước ông chỉ cần chê bai Đường Hoài Vũ một chút là cô đã nhảy đỏng lên cãi lời ông rồi… 
“Lạ thật đấy! Bình thường con phải chống đối lại cha rồi chứ? Hôm nay không tức giận khi cha nói xấu Đường Hoài Vũ à?” 
Lục Thư Lam thở dài, cô thích nghe là đằng khác chứ đừng nói đến chuyện cáu giận… 
“Con nghĩ kĩ rồi, con cảm thấy lời cha nói rất đúng, con không thể theo Đường Hoài Vũ chịu khổ mãi được…” 
Lục Viễn Chinh vừa nghe thấy thế, hai mắt ông sáng bừng lên, nếu Lục Thư Lam đã chê Đường Hoài Vũ, vậy thì chắc chắn cô sẽ đồng ý kết hôn với Chu Hồ Nam… 
“Vậy con thấy mối hôn sự giữa con và Chu gia thế nào? Con có thích thằng bé không? Dù năng lực của thằng bé không được tốt cho lắm nhưng ít ra Chu gia vô cùng giàu có, chắc chắn sẽ không để con chịu khổ.” 
Lục Viễn Chinh vẫn không tin Lục Thư Lam có thể thay lòng nhanh đến như vậy, chi bằng ông chuẩn bị sẵn từ trước, để cô gả cho một người giàu có, sống một cuộc đời sung sướng, vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-duoc-chong-yeu-chieu/3568893/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.