Chương trước
Chương sau
Tại toà nhà thành phố, Lục Viễn Chinh đang phê duyệt hồ sơ thì Lục Thư Lam cùng Lục Thành bước vào, cô lập tức chạy đến ôm lấy cổ ông…

“Cha à, con gái của cha đến thăm cha đây!”

Lục Thành thở dài liền ngồi lên ghế uống trà, hôm nay phí công anh nghỉ một ngày làm để theo Lục Thư Lam đi làm loạn, nhưng ít ra tâm trạng của em gái anh cũng khá hơn nhiều so với ngày hôm qua.

Lục Viễn Chinh nhìn bộ dạng ngán ngẫm của con trai và gương mặt cười tít mắt của con gái cũng đoán được sắp có chuyện gì xảy ra…

“Cha à, con không muốn học lên thạc sĩ đâu, con muốn làm thư ký cho Diệp Mạc Thần, cha không được phản đối đâu đấy!”

Lục Viễn Chinh khó hiểu nhìn con gái mình, đang yên đang lành lại không muốn học thạc sĩ để làm việc trong tập đoàn lớn, bây giờ lại nổi hứng muốn đến trụ sở cảnh sát để làm thư ký cho Diệp Mạc Thần, cơ hội thăng chức cũng chẳng có…

“Con bị ấm đầu à? Diệp Mạc Thần là người đa năng, cậu ta không cần một thư ký hậu đậu như con đâu, với lại tính cách của Diệp Mạc Thần cực kì tệ, cha cá con không thể chịu nổi anh ta quá ba ngày…”

Lục Thư Lam không để ý đến lời cảnh cáo của cha cô, chuyện này cô đã quyết thì cô chắc chắn sẽ làm được, nhưng cô còn mục đích khác chứ không phải đơn giản là đến làm thư ký…

“Con nói trước vậy thôi, hai tháng nữa con mới bắt đầu công việc của mình…”

Lục Thành lập tức nhăn mày, cảm xúc trong anh vô cùng lẫn lộn khiến giọng nói như lạc hẳn đi…

“Chẳng phải lúc trước em bảo Đường Hoài Vũ sẽ đến Lục gia cầu hôn em với ngày ba tháng sáu sao? Em đổi ý rồi à? Không muốn kết hôn với tên nhóc đó nữa?”

Lục Thư Lam lắc đầu, cô đã tự hứa với lòng sẽ khiến Đường Hoài Vũ đau khổ rồi mà, sao cô lại không kết hôn được cơ chứ?



“Kết hôn thì liên quan gì đến chuyện em sẽ đến sở cảnh sát làm việc?”

Bây giờ chỉ có Lục Thư Lam mới biết cô đang làm gì, còn cha cô và anh trai cô ngoài đáp ứng yêu cầu của cô ra thì không dám ý kiến gì thêm. Nhiều lúc Lục Thư Lam tự hỏi không biết tại sao kiếp trước cô lại ngu ngốc đâm đầu vào bể khổ, rõ ràng làm tiểu công chúa của thống đốc không phải tốt hơn sao?

Tối hôm đó cả gia đình cùng nhau xem tin tức, thông tin về vụ tai nạn liên hoàn được chiếu trên tivi, khiến Lục Thành khẽ nhăn mày mà quay sang nhìn Lục Thư Lam…

“Thư Lam này, em biết hôm nay sẽ xảy ra vụ tai nạn nên không muốn cho anh đi công tác à?”

Lục Thư Lam định nói gì đó nhưng trái tim lại bị bóp nghẹn đến khó thở, giống y như cảm giác đau khổ vào tối ngày hôm trước vậy, dường như phép màu này đi kèm với một điều kiện, chính là không được phép tiết lộ bất cứ chuyện gì…

“Không phải đâu anh, em không giỏi đến mức đoán trước được tương lai đâu…”

Chuyện trùng hợp như thế này diễn ra thường xuyên nên Lục Thành không nghi ngờ gì nhiều, nhưng Lục Viễn Chinh thì khác, ông biết chắc chắn Lục Thư Lam đang giấu ông chuyện gì đó.

Khoảng chín giờ tối, Lục Thư Lam lại nhận được điện thoại từ phía Đường Hoài Vũ, mặc dù cô không muốn nghe máy cho lắm nhưng cô bắt buộc phải nghe…

“Anh gọi em có chuyện gì vậy?”

Đường Hoài Vũ cảm thấy lo lắng về thái độ dạo gần đây của Lục Thư Lam, hắn thấy cô lạnh nhạt với hắn hơn hẳn, cũng không hề vui mừng khi hắn gọi đến…

[Em sao vậy Lam Lam? Anh làm gì khiến em giận à? Nếu anh làm gì sai thì cho xin lỗi nhé!]

Quả thật Đường Hoài Vũ rất biết cách nịnh nọt cô khiến cô không cách nào giận hắn được, nhưng bây giờ cô đã rõ bộ mặt thật của hắn, cô cũng không bị cám dỗ bởi những lời lẽ ngon ngọt này…

“Không có gì đâu, dạo này em hơi bận nên mệt mỏi thôi, anh đừng để ý nhé!”



Theo như Đường Hoài Vũ biết thì Lục Thư Lam không đi làm ngay sau khi tốt nghiệp, vậy điều gì khiến cô cảm thấy mệt mỏi cơ chứ?

[Sao em lại mệt? Có chuyện gì xảy ra à? Anh đã bảo nếu có chuyện gì xảy ra thì phải nói cho anh biết rồi mà!]

Lục Thư Lam chưa bao giờ cảm thấy phiền phức như thế này, nếu Đường Hoài Vũ thật sự muốn biết, vậy thì cô sẽ cho hắn biết tất cả mọi thứ…

“Hôm nay em đi mua sắm cùng anh trai nên hơi mệt, may là em không phải thanh toán, nếu em phải thanh toán thì thật sự còn mệt hơn nhiều…”

Đường Hoài Vũ càng cảm thấy tự ti sau khi nghe những lời này, nhưng hắn bắt buộc phải nhẫn nhịn, hắn phải câu được con cá lớn như Lục Thư Lam

[Anh biết rồi, để sau khi anh trở về thành phố, anh sẽ đi mua sắm cùng em nhé!”

Lục Thư Lam đương nhiên không muốn, tại sao cô phải đưa một tên người đáng ghét đi cùng để vướng tay vướng chân cơ chứ?

“Anh không cần đi cùng em đâu, dù sao em cũng thích anh như vậy, em không thể để cho anh xách đồ được, với lại em có vệ sĩ mà, bọn họ sẽ xách đồ giúp em…”

Đường Hoài Vũ cảm thấy thái độ của Lục Thư Lam thay đổi hẳn, rõ ràng trước đây cô sẽ tránh nói đến chuyện tiền bạc để hắn không cảm thấy tự ti, nhưng bây giờ mỗi một câu cô nói ra đều khiến hắn cảm thấy hắn là một người rất thấp kém…

[Vậy em nghỉ ngơi đi, chúng ta gặp lại sau nhé…]

Quả đúng như những gì Đường Hoài Vũ đã nói trước đây, cô luôn tránh nhắc tới chuyện tiền bạc nhất có thể để anh không phải cảm thấy tự ti về mối quan hệ của bọn họ, nhưng Lục Thư Lam càng nhường nhịn thì Đường Hoài Vũ lại càng lấn tới, hắn luôn nghĩ rằng cô sẽ vì hắn mà hạ thấp bản thân mình.

Nhưng bây giờ cô đã không còn bất kỳ tình cảm gì dành cho hắn nữa rồi, nên cô cũng không việc gì phải nhiều nhịn hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.