Phó Nghi Ân mơ một cơn ác mộng rất dài, rơi xuống một vực sâu không đáy, xung quanh chỉ có gió thét gào ghê gợn, giật mình tỉnh dậy cô lau mồ hôi nhễ nhại trên trán mình. Thấy bản thân đang nằm trên giường, nhìn tấm lịch hiện thị ngày 15 tháng 9 năm 2006 mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô mới thật sự tin mình đã trở về năm mười bảy tuổi, đã hơn một tuần rồi, cô vẫn tưởng là mơ.
-“Nghi Ân, con thức dậy được rồi đó” tiếng mẹ cô vọng từ dưới lầu
Cô nhảy phốc xuống giường nhanh như một con sóc, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương thì thầm với bản thân
-“Phó Nghi Ân đây không phải là mơ”
Nếu ai đó hỏi cô, thực sự nếu được trở về quá khứ thì muốn thay đổi điều gì nhất? Cô sẽ không do dự mà nói rằng “cô muốn được hàn gắn mối quan hệ với mẹ, những hối tiếc của kiếp trước, cô sẽ bù đắp tất cả”
Năm Phó Nghi Ân tròn mười hai tuổi, ba mẹ cô li hôn, tòa phán xét cô theo mẹ nhưng lúc đó cô thân thiết với ba hơn nên tỏ ra xa lánh mẹ mình, lúc đó cô còn rất nhỏ, dì nhỏ thường tiêm nhiễm vào đầu óc cô sự vô trách nhiệm và thơ ơ của mẹ đối với gia đình, mẹ thường rất bận rộn, cô ít khi thấy bóng dáng của bà, nên vẫn luôn nghĩ mẹ không cần[dien dan le quy don Tra Muon] hai cha con cô.
Cô luôn ngỗ nghịch và cãi lời mẹ, sau khi cô mười tám tuổi thì quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-dong-ki-uc/2183890/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.