Chiều nay, Phó Nghi Ân vừa tan học bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy xe màu xám đỗ ở khuất sau gốc cây, cô co chân chạy để gõ lên cửa kính.
Cửa trước lập tức mở ra, cô liền leo lên, không đợi anh phải giúp cô đã cẩn thận cài dây an toàn, rồi liếc nhìn anh, từ nãy giờ vẫn trầm ngâm.
“Đi học có vui không?” Trác Thiệu Ninh chạm vào ánh mắt trong suốt của cô, khởi động xe.
“Anh nói xem, chương trình học cấp ba còn nặng hơn học đại học” Cô bĩu môi, đã trải qua hai lần ngồi trên ghế nhà trường, dù cô không thông minh nhưng được cái cần cù chăm chỉ bù đắp, đều đã học qua nên tương đối nhẹ nhàng.
“Em học đại học chưa mà biết?” Anh đột nhiên hỏi.
“Chưa….tôi đoán thôi” Phó Nghi Ân nhìn anh một lần nữa, cũng may cô còn đối phó được với tình huống bất ngờ này, không lộ ra sơ hở. Ai đời có người tin được một người có thể chết đi sống lại, quay ngược thời gian chứ? Không chừng lúc đó còn bị tống vô bệnh viện tâm thần cũng nên. Cô liền không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Em cười gì vậy?”
“Không có” Nụ cười trên môi cô tắt ngấm, cúi đầu che giấu sự ngượng ngùng.
Trác Thiệu Ninh không cố ý ngắt ngang tâm trạng của cô, chỉ là buột miệng hỏi thôi, thấy hai má cô đỏ như quả cà chua chín nhìn rất đáng yêu, anh liền khôi phục tâm tình, chuyên tâm lái xe đưa cô về nhà.
…Trà Muộn truyện được đăng duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-dong-ki-uc/2183873/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.