Đúng vào hôm mùng ba, mẹ đi vắng, Phó Nghi Ân ở nhà một mình. Mấy ngày nay cô chỉ quanh quẩn ở nhà không thì cùng mẹ đến nhà người quen chúc Tết, cuộc sống nhàn hạ đến mức nhàm chán. Từ sáng đến giờ, cô ăn bánh thay cơm, vừa ăn vừa nằm ườn trên ghế xem tiết mục giải trí trên ti-vi.
“Reng….Reng” Tiếng chuông cửa khiến cô giật thót lồm cồm bò dậy, chạy nhanh ra mở cổng. Vì cứ tưởng mẹ quên mang theo chìa khóa.
Trương Ngọc Nhã tươi cười, giọng điệu lả lướt, gương mặt trắng bệch như mắc bệnh. Phó Nghi Ân giật lui về phía sau, cảnh giác nhìn bà ta
“Bà đến đây làm gì?” sau lưng Trương Ngọc Nhã còn có một đứa con trai, cô vẫn nhận ra đó là đứa em cùng cha khác mẹ của mình, kiếp trước nó lớn lên trong nuông chiều nên hống hách chẳng xem ai ra gì. Thường xuyên nhìn cô bằng ánh mắt dâm đãng.
“Nghi Ân, chúng ta đều là người một nhà, sao con nỡ lòng nào, dì cùng em trai con đến đây để thăm con” Trương Ngọc Nhã véo tay đứa con trai thúc giục “chào chị đi con”
“Không cần, nhà tôi không chào đón loại người như bà” Cô ngắt ngang, lạnh nhạt mở miệng.
“Trời ơi! Để làng xóm biết con hỗn xược như vậy thật xấu mặt gia đình chúng ta. Là Lâm Minh Tuyết dạy con sao?”
“Bà không có tư cách mở miệng ở đây. Loại người phá hoại gia đình người khác như bà làm tôi thật kinh tởm”
“Nghi Ân, sao con lại ăn nói với dì con như vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-dong-ki-uc/2183860/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.