Hầu như mọi người không ai dám tin vào Anh Kiệt, một học sinh cũng muốn đến chữa bệnh? Hoang đường.
Nhưng mà họ không tin là chuyện của họ, Anh Kiệt nào có quan tâm. Hắn cứu người được hay không tự bản thân biết rõ, mấy loại người vô dụng chỉ thích bới móc dùng mắt thường làm sao hiểu được
Thấy nghị luận không chấm dứt, mà càng tăng thêm nhiều người khinh thường Anh Kiệt, Trúc Thy lạnh rên một tiếng trong lòng tức giận, thật muốn giáo huấn họ một trận, nhưng mà cô không dám làm thật vậy, ai ở đây mà không phải quý ông quý bà?
Hồ Bắc đứng một bên quan sát hết thảy, từ lúc trên xe đã nghe Trúc Thy giải thích về Anh Kiệt, có duyên cứu Anh Kiệt một lần liền được Anh Kiệt trị hết kinh mạch tổn thương, ai mà ngờ một học sinh lại có thể chữa thương cho võ giả, cả ông cũng không tin.
Bất quá Trúc Thy đã được chữa khỏi là sự thật, là võ giả nội kình Hồ Bắc có thể cảm nhận thấy rõ điều đó, chỉ là đối với Anh Kiệt ông không cảm ứng đươc điều gì, chẳng qua là một người bình thường mà thôi, thứ khiến ông khó hiểu chính là Anh Kiệt tuổi trẻ có thể trị thương cho võ giả, cũng đáng được gọi là tuổi trẻ có tài, nhưng tại sao lại phải ra chợ bán trứng thì ông không hiểu được, người giỏi y thuật như thế chắc là phải có thầy dạy qua.
“Ừm”
Hồ Bắc lúc này lên tiếng, để mọi người nghe thấy im lặng, người nào không nghe thì có người khác nhắc nhở
Hành lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-do-thi-an-nam/1373462/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.