Trong phòng bốn người, lúc này Bảo Nhi khiều khiều Anh Kiệt hoang mang hỏi:
"Vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Sao ông bà lại hoảng sợ như thế hả con?"
Anh Kiệt nhìn mẹ mình hoảng sợ, an ủi nói
"Không có việc gì! Mẹ nên ngủ một giấc an thần!" nói xong Anh Kiệt nháy mắt một cái, một tia sáng nhạt bay vào trong tâm mi của Bảo Nhi. Đó là Bạch Hoả Kim Đồng, có thể giúp người cũng có thể giết người
Bảo Nhi vốn định nói thêm gì nữa thì cảm thấy rất buồn ngủ, lập tức thiếp đi.
Anh Kiệt đột nhiên quay sang hai người Hồ Hoàng Phúc và Lê Quý Trân, khiến cho họ hoảng sợ
Hai ông bà vẫn không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi bị Anh Kiệt quát lớn một câu liền thân thể mềm nhũn, đến bây giờ vẫn không đứng lên được
Anh Kiệt lúc này lạnh lùng nói
"Tôi cho hai người thời gian ba ngày, lập tức ly khai mẹ tôi ra khỏi hộ khẩu gia đình, về sau tốt nhất đừng đến gây phiền nhiễu"
Lê Quý Trân càng là ngây ngốc, như vừa nghe cái gì không hiểu, vẫn là Hồ Hoàng Phúc còn chút lí trí, gằn giọng chỉ chỉ Anh Kiệt nói
"Mày đừng nghĩ quát lên là doạ được tao, tao là ông ngoại mày mà mày dám hỗn láo như vậy, không sợ bị trời đánh sao?"
"Ông ngoại? Từ khi nào mà ông trở thành ông ngoại của tôi rồi? Không phải vừa rồi hai người nói không nhận cha con tôi sao?" Anh Kiệt âm thanh phảng phất càng thêm lạnh lùng
"Trời đánh? Ở đây tôi chính là trời!"
Ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-do-thi-an-nam/1373449/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.