Đến bệnh viện Anh Kiệt sau khi hỏi nhân viên y tế phòng của mẹ. Hắn lập tức đi thẳng đến đó.
Đến trước cửa phòng Anh Kiệt dừng lại, vì nghe thấy bên trong có giọng của người lạ. Với cảnh giới của Anh Kiệt thần niệm bao phủ phạm vi 100m cho dù phòng cách âm hắn vẫn nghe rõ.
"Con nghe mẹ nói! Tốt nhất nên về nhà ba mẹ ở, đừng sống với thằng đó nữa nó chỉ làm cho con thêm cực khổ!"
Trong phòng một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đích thị là người giàu có, so với mẹ có chút lớn tuổi hơn vài chục, bà ta tên Lê Quý Trân. Đang nắm tay mẹ Anh Kiệt nói.
"Mẹ! Con không thể để hai cha con anh ấy sống mà không có người chăm sốc, dù sao Anh Cường với con cũng là vợ chồng 30 năm! Hơn nữa bây giờ còn có Anh Kiệt"
Người đáp là Bảo Nhi, mẹ của Anh Kiệt lời vừa ra hai mắt lập tức có chút chảy lệ.
Anh Kiệt bên ngoài nghe được cũng thật sự bất ngờ, kiếp trước hắn cũng chưa gặp qua những người bên ngoại bao giờ, vốn dĩ hắn có từng hỏi nhưng mẹ nhất quyết không chịu nói.
Bây giờ Anh Kiệt hoài nghi mẹ mình và bên ngoại có vấn đề, mà bên ngoại thì có vẻ không thích ba hắn cho lắm.
Lê Quý Trân nghe con gái mình nói thế, trong lòng lập tức khó chịu nhưng vẫn mỉm cười nắm tay Bảo Nhi càng thêm chặt, lời đầy dụ dỗ:
"Bảo Nhi! con là con gái cưng của ba mẹ, từ xưa đến giờ mẹ luôn rất thương con, con cũng biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-do-thi-an-nam/1373447/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.