Tống lão gia cũng chưa phải chưa từng hối thúc Tống Thanh Phong cưới vợ.
Hắn năm nay đã ba mươi sáu tuổi rồi, đâu còn nhỏ nhắn nữa? Tống lão gia từng mai mối cho hắn rất nhiều người nhưng Tống Thanh Phong không màng để tâm đến. Ông còn lo cả đời này hắn không kết hôn nữa.
Thế mà hôm nay lại chủ động trở về nhà, bảo rằng hắn muốn kết hôn rồi?
“Là con gái nhà ai? Mau nói cho ta biết. Nếu như hai nhà môn đăng hộ đối thì ta lập tức đi hỏi cưới giúp con.”
Tống Thanh Phong biết thừa trong mắt cha của mình, lợi ích còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của hắn. Nhất định phải môn đăng hộ đối mới cưới được?
Không sao! Nhà họ Thẩm gia thế hiển hách, vừa hay đúng ý của ông ấy.
“Là con gái lớn nhà họ Thẩm, Thẩm Nguyệt An.”
Thẩm gia thì ông cũng có biết đến, nhưng cái tên Thẩm Nguyệt An nghe khá xa lạ. Hình như là cô con gái bị thất lạc từ nhỏ của nhà họ.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tuổi.”
“Hai mươi tuổi?” Cố lão gia tròn xoe mắt. Con trai ông thuộc kiểu trâu già thích gặm cỏ non sao?
Ông hỏi hắn:
“Đã gặp nhau rồi chứ? Đối phương không chê con già sao?”
“Không chê. Ba, nhìn con già lắm sao?”
Tống lão gia xua tay, đáp lại:
“Tuổi có hơi lớn, nhưng nhìn không đến nổi nào.”
“Vậy quyết định thế nhé? Thẩm Nguyệt An sẽ là cô dâu của con.”
“Ừ. Chỉ cần con bé nhà họ Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475885/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.