Thẩm Nguyệt An phải ký vào một tờ cam kết, Tống Thanh Phong mới để cô được yên thân.
Tờ cam kết cũng chẳng có nội dung gì nhiều, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ “Thẩm Nguyệt An phải chịu trách nhiệm với Tống Thanh Phong.” Mà chịu trách nhiệm cái gì, bao lâu, hắn muốn cô phải làm gì, có trời mới biết được.
“Tôi đi trước đây. Khi nào chú nghĩ ra một con số thì gọi điện thoại cho tôi.” Thẩm Nguyệt An mặc tạm chiếc áo sơ mi của Tống Thanh Phong, tay cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
“Đã bảo không cần tiền rồi mà.” Hắn nhoài người về phía trước, cố tình đưa sát mặt về phía cô.
“Vậy thì chú muốn gì? Không lẽ bắt tôi cưới chú chắc?”
“Có thể! Ý kiến của nhóc quả thật không tồi.”
“Hừ, cưới chú? Chẳng thà tôi sủa tiếng chó còn hơn.” Thẩm Nguyệt An dương dương tự đắc.
Con người nổi tiếng lạnh lùng, khó gần đó, ai lại thèm lấy hắn làm chồng? Hơn nữa hắn đã gần bốn mươi tuổi, cô cưới hắn về ngắm bản mặt đẹp trai kia vài năm, sau này lại phải ra sức hầu hạ một ông chú già suốt cả đời sao?
Xem chừng đến lúc đó, Thẩm Nguyệt An lại uất ức giống như kiếp trước mà tự sát.
Tống Thanh Phong nhìn cô gái trước mặt. Bây giờ lại cá tính như vậy, khác hẳn với vẻ rụt rè khi còn nhỏ.
“Này, em không nhớ tôi là ai sao?”
Nghe Tống Thanh Phong hỏi, Thẩm Nguyệt An bỗng thấy chột dạ. Đúng ra đây là lần đầu tiên hai người gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475879/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.