Quản gia Kim gọi điện thoại báo tin, Thẩm Nguyệt An đẩy xe lăn ngã cầu thang, chết rồi.
Không phải do cô bất cẩn, mà là cố tình để tự sát.
Toàn bộ sự việc được quản gia Kim đứng ở bên dưới chứng kiến, nhưng lúc ông chạy lên đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Nguyệt An lăn mấy vòng trên bậc thang, đầu va đập mạnh với sàn lát đá, máu chảy đỏ thẫm một vùng.
Cô chết ngay tại chỗ, mắt không nhắm, trông thật sự đáng sợ.
Ông bà Thẩm khóc bên thi thể con gái, giống như bình thường rất yêu thương cô vậy.
Chuyện lớn như vậy, đâu thể vắng mặt của Thẩm Gia Huệ. Cô ta tỏ ra là một đứa con ngoan trước mặt cha mẹ, khóc nấc lên, chua xót cho cái chết của chị gái mình.
“Chị Nguyệt An, sao chị lại dại dột như vậy? Sao lại hủy hoại cuộc đời mình bằng cách tự sát? Chị ơi, hức… hức…”
Bọn họ đâu biết linh hồn của Thẩm Nguyệt An đang lơ lửng bên cạnh. Cô thật sự chết rồi, nhưng vẫn nhìn thấy được viễn cảnh này.
Thẩm Nguyệt An bật cười chua chát, nhưng không ai nghe thấy được tiếng cười của cô. Cô quơ tay loạn xạ, không muốn bọn họ động vào thân thể đã không còn nguyên vẹn của mình. Thế nhưng, cô không còn chạm được vào bất kỳ vật thể nào cả.
“Giả tạo! Một lũ người giả tạo.” Trước kia cô còn sống, làm gì có ai trong số họ quan tâm đến cô? Bây giờ cô chết rồi, còn giả vờ giả vịt thế này.
Cái chết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475874/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.