Chương trước
Chương sau
Mộng Y Băng nhìn Kỳ Anh rồi gật đầu sau đó xoay người đi trở về. Khoảng cách hai bên cũng gần nên chỉ mất vài phút thì Nguyễn My An cùng Châu Kỳ đã theo cô đi đến bên cạnh đạo diễn cùng Kỳ Anh.

Lúc này Kỳ Anh không lên tiếng mà liếc mắt nhìn đạo diễn để ông ấy đứng ra giải thích cặn kẽ, dù sao chương trình muốn quay tiếp hay không đều là do bọn họ làm chủ nếu đạo diễn không thể thuyết phục thì coi như xong. Cho dù anh ta chắc chắn bọn họ sẽ nể mặt mình mà cho phép quay nhưng làm như vậy cũng không phải là quá tốt, tình cảm cùng trách nhiệm là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Đạo diễn cũng hiểu rõ chuyện này nên vừa nhận được tín hiệu của anh ta liền bước lên mỉm cười rồi giải thích: "Ba người cũng đã biết đoàn phim của tôi đã ra kịch bản ba ngày hai đêm trên đảo nhỏ này, nhưng ngày hôm nay chúng ta chỉ mới quay được một ngày một đêm mà thôi."

"Không phải tôi muốn làm khó mọi người mà là một đạo diễn tôi muốn mọi thước phim của mình khi quay xong đều có thể được chiếu lên mà không phải bị vùi dập bởi nhiều lý do giống như không đủ thời lượng."



"Dã ngoại sinh tồn là một chương trình rất ít trong nước, nhà đầu tư cho chương trình này thật sự chỉ có một hai người mà ngân sách cũng chính là do ngài Kỳ Anh đây bỏ tiền ra hơn phân nửa."

"Chính vì vậy mà tôi cũng muốn có chút thu nhập trong lần công chiếu này để có thể trả công cho các nhà đầu tư đã ủng hộ chúng tôi."

Châu Kỳ nghe ông ta dài dòng liền không nhịn được mà cắt ngang: "Ý của ngài thế nào?" Nếu cứ để ông ta tiếp tục kể thì không biết đến lúc nào mới đi vào vấn đề chính nữa.

Đạo diễn nghe vậy cũng không dài dòng nữa mà thẳng thắn: "Tôi muốn hỏi mọi người xem có thể để đoàn phim quay ba vị sinh hoạt trong ngày hôm nay hay không. Chỉ ngày hôm nay nữa thôi bởi vì chắc chắn ngày mai sẽ có thuyền đến đón chúng ta trở về."

Châu Kỳ nghe xong thì trầm tư suy nghĩ sau đó dò hỏi: "Chúng tôi có cần đi vào trong rừng nữa hay không."



Đạo diễn vội vàng xua tay: "Không, không cần. Thứ tôi muốn là quay ba người sinh hoạt bên này, như vậy có thể yên tâm hơn rất nhiều."

"Vậy được, mọi người có thể tiếp tục quay." Châu Kỳ nghe vậy thì hài lòng rồi gật đầu, dù sao cũng chỉ là quay cảnh sinh hoạt bình thường, chỉ cần không làm gì mất hình tượng thì bọn họ muốn làm gì thì cứ làm thế thôi.

Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An nhìn nhau rồi cả hai đều im lặng đồng ý với quyết định của Châu Kỳ, dù sao hai người chỉ là diễn viên nhỏ vừa vào nghề nếu như lên tiếng ở đây thì chẳng khác nào khiến người khác chán ghét không những vậy đối với việc có thể lên hình nhiều hơn bọn họ cảm thấy đây đúng là chuyện tốt khó có được, đối với những người không có tên tuổi như hai cô thì việc có thể thêm hình trong một chương trình đã rất tốt rồi.

Đạo diễn nhìn cả ba rồi vui vẻ mỉm cười nói: "Nếu đã như vậy thì bắt đầu, hiện tại mọi người có thể chỉnh trang lại rồi tôi sẽ quay."

Châu Kỳ gật đầu sau đó xoay đầu về phía sau nháy mắt với bọn cô. Nguyễn My An chớp chớp mắt hai má trở nên đỏ bừng, khuôn mặt tràn đầy e thẹn mà cuối đầu nhìn xuống chân.

Cô ấy hoàn toàn không ngờ được có một ngày thần tượng sẽ ở gần như thế mà không chỉ vậy còn nháy mắt với mình. Tuy cô ấy biết phúc lợi này hoàn toàn không phải của riêng bản thân nhưng người đang đứng bên cạnh chính là người bạn thân từ trong tả lót vậy không có gì là thiệt thòi cả, chỉ cần là người mình thì nó hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Mộng Y Băng nhìn cô bạn thân khó lắm mới có biểu cảm thế như này vì vậy không khỏi mỉm cười thầm ủng hộ cho cô bạn mình, cô sẽ không nhúng tay vào dù sao chuyện yêu đương cũng là cảm giác từ cả hai phía, nếu như hai người có cảm tình với nhau thí chắc chắn có thể tạo thành một cắp mà thôi. Thứ cô cần làm là ở cạnh bạn mình trong những lúc quan trọng nhất, cô sẽ không giống như kiếp trước làm lơ người thật sự tốt với mình sau đó từng bước đâm đầu vào con đường chết để rồi nhà tan cửa nát.

Ba người đồng ý với đạo diễn xong liến đi đến một bên chỉnh chu lại, thật ra quay chương trình về dã ngoại sinh tồn giống như thế này thì không cần quá ăn diện nhưng bởi vì sáng sớm hôm nay sự cổ xảy ra quá bất ngờ nên không một ai kịp rữa mặt trải đầu thay bộ đồ ngủ trên người. Hiện tại dù khuôn mặt của ba người không có chút mất hình tượng gì nhưng là một diễn viên cả ba đến phải chú ý đến hình ảnh của mình, những thứ có thể hoặc không thể loạt vào ống kính hoặc khiến cho người xem khó chịu với hình tượng hiện giờ của thấn tượng mình.

Đây chính là những thứ bọn họ cần phải chú ý mỗi khi camera quay tới bản thân mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.