Mục Giai Âm ngồi ở trên giường một lúc, bỗng nhiên nhìn thấy điện thoại của Quyền Thiệu Viêm vang lên, là Mục Giai Thu gọi.
Kỳ quái, chị hai sao lại gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm không hề suy nghĩ bắt máy: “Chị hai, có chuyện gì sao?”
Mục Giai Thu giật mình một hồi, một lát sau mới bình tĩnh lạnh nhạt nói:“Ừ, ông nội gọi điện bảo buổi chiều em đến nhà Lý gia, thương lượng mộtchút chuyện của Giai Nhan. Lúc nãy chị gọi điện cho em nhưng không được, mới gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.”
“A….” Mục Giai Âm lập tức sáng tỏ, xấu hổ nói: “Điện thoại em hết pin, nên tắt máy, ông nội rất tức giận hả chị?”
“Ừ.” Mục Giai Thu bất đắc dĩ nói: “Lần sinh nhật này của Giai Nhan mời rấtnhiều người tới, mà nó lại làm ra chuyện như vậy, cũng không biết ngườingoài nói gia giáo nhà chúng ta như thế nào.”
Trước đó cô đã đào hôn…Chị hai chắc là cảm thấy bị cô liên lụy?
Mục Giai Âm biết Mục Giai Thu rất để ý chuyện quan trường, từ nhỏ tới lớnchị hai nói với cô nhiều nhất là, không nên để chuyện của mình liên lụyđến người khác: “Có ảnh hưởng đến chị sao, em nghe nói chị đang muốnchuyển công tác đến thành phố A.”
“Không biết.” Lông mày Mục Giai Thu đều nhíu lại, cũng có vài tia oán giận: “Huống chi ông nội không cho chị đến thành phố A.”
Mục Uẩn Ngạo từ trước giờ là yêu thương Mục Giai Âm nhất, chỉ cần là yêucầu của Mục Giai Âm, Mục Uẩn Ngạo đều cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-danh-mon-quan-quyen-nich-sung/1989006/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.