Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ Cố Nhược Ngu không phải kẻ thích tìm hiểu đời tư người khác nhưng nếu đối tượng đổi thành Tưởng Trọng Lâm thì cô vẫn nguyện ý hy sinh một chút nhân cách đi tò mò một chút.

Lúc trước cô nhớ rõ mình đặt một tập tài liệu ở góc nào đó trong thư phòng, kết quả đến lúc cần thì lại không tìm thấy, ở thư phòng tìm đi tìm lại thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra một quyển album nhìn qua hơi cũ kỹ.

Lại nói, hình như cô trước nay chưa từng nhìn thấy ảnh chụp trước kia của Tưởng Trọng Lâm, hơn nữa anh cũng không thích chụp ảnh lắm nên quyển album trên tay này khiến cô hết sức hiếu kỳ.

Mở trang đầu ra chính là một tấm ảnh gia đình, trên ảnh chụp có hai cậu bé, đứa nhỏ hơn hẳn là Tưởng Trọng Lâm, tuổi không lớn, thê tử của Tưởng Thâm Hứa Thu Lâm cũng còn đang khoẻ mạnh, hẳn là tầm lúc anh bốn tuổi.

Cố Nhược Ngu chưa thấy qua mẫu thân của anh, nhưng mà nhìn từ trên ảnh chụp thì dung mạo Tưởng Trọng Lâm di truyền nhiều từ Hứa Thu Lâm, mà đại ca Tưởng Bá Á lại lớn lên không giống lắm. Theo lời Tưởng Trọng Lâm trước đó thì Tưởng Bá Á không phải con trai Tưởng phụ, vậy anh lớn lên hẳn là giống cha ruột đi? Cũng mất công Tưởng Thâm năm đó nguyện ý tiếp nhận nữ nhân đã hoài thai với người khác làm thê tử, hẳn là lợi ích chiếm đa số.

Mấy tấm phía sau đều là ảnh chụp Tưởng Trọng Lâm hơi lớn hơn một chút, học tiểu học, lên cấp hai, vào cấp ba......

Dường như mỗi lần lễ nhập học và lễ tốt nghiệp đều có một hai bức ảnh như vậy. Mấy bức đầu còn xuất hiện Tưởng phụ, càng về sau trong ảnh chỉ còn dư lại Tưởng Trọng Lâm một người.

Cố Nhược Ngu cảm thấy hơi chua xót, tuy rằng trong nhà cô cũng không coi là quá ôn nhu hòa thuận, nhưng rốt cục người nhà khoẻ mạnh, cha mẹ tuy rằng sẽ yêu cầu cô vì trong nhà làm chút chuyện, nhưng tốt xấu gì thì cũng để lại dấu vết trong quá trình cô trưởng thành. Loại tính tình lãnh đạm trầm mặc của Tưởng Trọng Lâm có lẽ có thể nói là xuất phát từ bút tích của phụ thân anh.

Trong lúc cô lật xem thì một tấm ảnh không kẹp trong album chụp bỗng nhiên rời ra, rơi xuống đất. Cố Nhược Ngu vội ngồi xổm xuống nhặt lên, nhìn thấy mặt trên lại có chút sững sờ.

Trên ảnh có hai người mặc đồng phục học sinh, còn không phải loại đồng phục của Cố Nhược Ngu năm đó, sớm hơn một chút, Tưởng Trọng Lâm mặc áo sơ mi trắng có đeo huy hiệu trường, một cái quần bò mài trắng, bên cạnh có cô gái nhỏ bị cơn gió nhẹ thổi tà váy bay lên một chút, tay phải kéo cánh tay Tưởng Trọng Lâm, tay trái đang cài mái tóc dài ra sau tai.

Anh đang cười.

Cố Nhược Ngu rất khó mà tưởng tượng nổi anh cũng có quãng thời gian như vậy, thiếu niên kiệt ngạo khó thuần, mang theo thiếu nữ dịu dàng ngượng ngùng, ở trong tấm ảnh lúc đó bọn họ tựa như là người yêu tri kỷ nhất, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều là phong cảnh.

Cố Nhược Ngu lật ngược tấm ảnh, mặt sau còn viết mấy chữ, "Sinh nhật A Lâm mười tám tuổi, trong khuôn viên trường" phía dưới ghi ngày hôm đó.

Cố Nhược Ngu nhất thời có chút rối rắm, nhìn thấy đồ của bạn gái cũ lưu lại trong lòng không vui vẻ quả thực rất bình thường, nhưng mà cứ như vậy cầm thứ này đi tìm Tưởng Trọng Lâm thì không khỏi có vẻ bản thân quá keo kiệt, đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước. Lại nói, lúc bọn họ chụp bức ảnh này thì chính cô phỏng chừng còn đang liếm kẹo que đâu. Nhưng mà thứ này đặt trong album như vậy nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.

"Bang" một tiếng, Cố Nhược Ngu khép album, dứt khoát vẫn là mắt không thấy tâm không phiền.

......

Cách mấy ngày, bác sĩ Hứa theo lệ tới nhà làm kiểm tra, Cố Nhược Ngu nghĩ bác sĩ Hứa ở Tưởng gia ngây người nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng biết một chút nội tình đi. Lúc ông đang làm kiểm tra hằng ngày cho Cố Nhược Ngu, Cố Nhược Ngu nói bóng nói gió hỏi,

"Bác sĩ Hứa, bác ở Tưởng gia làm gia đình bác sĩ đã lâu đi?"

"Đúng vậy," bác sĩ Hứa là ông già hòa ái, nheo đôi mắt nhớ lại chuyện trước kia, "Bác ở chỗ này làm cũng hơn hai mươi năm."

"Vậy......" Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút, lại không biết mở miệng như thế nào.

Xem dáng vẻ Cố Nhược Ngu muốn nói lại thôi, bác sĩ Hứa lại nở nụ cười, "Cái đứa nhỏ này nhất định là cháu muốn hỏi chuyện của Trọng Lâm thiếu gia đi?"

Bởi vì Cố Nhược Ngu tuổi còn nhỏ, lại hoạt bát rộng rãi, ngày thường nói chuyện không có quy củ gì, bác sĩ Hứa liền coi cô thành cô bé con mà đối đãi.

Cố Nhược Ngu bị chọc trúng tâm tư nên hơi ngượng ngùng, cười mỉm nói, "Cháu muốn biết lúc anh ấy học cấp ba có phải từng có một người bạn gái hay không?"

Bác sĩ Hứa suy nghĩ một chút, "Nha, cháu nói chính là Mục Đình đi? Cháu không biết sao? Năm đó chuyện kia nháo rất lớn, nhưng mà cháu không biết cũng đúng thôi, lúc ấy cháu vẫn còn là đứa nhóc con đâu."

Bác sĩ Hứa thu hồi dụng cụ, thở dài, "Trọng Lâm thiếu gia từ nhỏ liền có chút quái gở, anh trai nó từ sớm đã bị Tưởng tiên sinh đưa ra nước ngoài, mẫu thân mắc bệnh qua đời lúc nó sáu tuổi, trong nhà chỉ có mấy người làm, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Hơn nữa Tưởng tiên sinh đối với nó vẫn luôn vô cùng khắc nghiệt, giữa cha con với nhau cũng không thể nào nói chuyện. Trọng Lâm thiếu gia liền không thích giao lưu với người khác."

Khó trách, Cố Nhược Ngu trong lòng nghĩ, lớn lên có nhân cách dị dạng đều là do bóng ma thời thơ ấu tạo thành.

"Mục Đình là bạn học thời cấp ba của nó, cô gái kia bác đã gặp rồi, rất xinh đẹp, thành tích cũng không tồi, đáng tiếc xuất thân không tốt. Tuy rằng cùng một trường học nhưng Mục Đình là dựa vào thành tích mà được miễn giảm học phí mới có thể theo học. Sau đó thì Tưởng tiên sinh biết chuyện rồi nổi trận lôi đình, một hai ép bọn họ tách ra."

"Sau đó thì sao?" Cố Nhược Ngu cảm thấy cốt truyện này có thể viết được một bộ drama cẩu huyết.

"Sau đó thì, Trọng Lâm thiếu gia vẫn luôn kiên trì, suýt chút nữa liền gây gổ với Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh nhận ra từ chỗ nó không thể xuống tay nên liền đi tìm Mục Đình."

"Kết quả Mục Đình từ bỏ?"

Bác sĩ Hứa gật gật đầu, "Cụ thể là như thế nào bác không rõ lắm, chỉ biết là Tưởng tiên sinh đi tìm cô gái kia vài lần, sau đó thì chính cô ấy đưa ra yêu cầu chia tay, sau đó liền đi nước ngoài, về sau vẫn luôn không có tin tức."

Nghe xong câu chuyện này, Cố Nhược Ngu thổn thức không thôi, không nghĩ tới một người thoạt nhìn quạnh quẽ như vậy lại cùng từng có lúc vì cô gái mình yêu mà có một phen đầy nhiệt huyết, cô còn muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Nghĩ lại Tưởng Trọng Lâm thật sự thực đáng thương, tuy rằng ở trong mắt người ngoài anh là thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi trên toàn bộ Tưởng thị, làm sao biết được anh chẳng qua là đứa trẻ từ nhỏ đã khuyết thiếu tình yêu của cha mẹ, thật vất vả trưởng thành mà cô gái mình thích lại bị phụ thân đuổi đi, còn phải ứng phó tình nhân của phụ thân với đệ đệ cùng cha khác mẹ. Đặt vào hoàn cảnh của ai cũng không thể có tính tình tốt đẹp.

Cố Nhược Ngu cảm thấy lòng thương đã lâu không thấy của mình sắp tràn lan.

......

Tưởng Trọng Lâm cảm thấy mấy ngày này Cố Nhược Ngu trở nên rất kỳ quái, cũng không thể gọi là kỳ quái, mà là hiểu chuyện đến mức làm người ta khó có thể tiếp thu.

Giữa trưa sẽ đặt cơm hộp cố ý để Alex đưa tới, hơn nữa đều là món anh thích ăn. Tan tầm về nhà cô còn cười hì hì chạy tới đỡ áo khoác cho anh, xem tin tức cô cũng không ở bên cạnh oán giận muốn xem phim truyền hình mới nhất, ngược lại lại an tĩnh bên cạnh xem cùng anh, buổi tối còn chuẩn bị nước tắm rồi tới thư phòng gọi anh.

Loại tình huống quỷ dị được mấy ngày làm Tưởng Trọng Lâm cảm thấy thụ sủng nhược kinh đồng thời lại lo sợ bất an.

Tối nay anh mới từ phòng tắm đi ra, Cố Nhược Ngu nằm trên giường lật xem tạp chí, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi anh chuẩn bị ăn sinh nhật như thế nào?

Trời biết anh đã bao nhiêu năm không có sinh nhật, mỗi năm đều có mấy người hợp tác làm ăn gửi lễ vật tới, nếu không thì anh có khi còn quên luôn ngày hôm đó là sinh nhật mình.

Tưởng Trọng Lâm hồ nghi nhìn cô không trả lời, lại phát hiện ở đầu giường đặt một tờ giấy, là báo cáo của bác sĩ Hứa để lại sau khi làm xong kiểm tra sức khoẻ theo thông lệ.

Tưởng Trọng Lâm cầm lấy báo cáo nhìn kỹ, lông mày lại càng nhăn chặt,

"Anh nói mấy ngày nay sao em lại có vẻ không đúng, thì ra là bởi vì cái này có phải không?"

Cố Nhược Ngu đầy mặt dấu chấm hỏi, báo cáo kia cô tùy tay đặt xuống, cũng chưa kịp xem, ai biết trong đó viết cái gì?

"Bác sĩ Hứa nói em có chút huyết hư, thời gian hành kinh hơi không đều, kiêng ăn đồ sống đồ nguội, kiêng đồ cay. Anh còn nghĩ mấy ngày nay em bỗng nhiên như đổi thành người khác, ngoan không chịu được. Lúc trước anh nói không được đi ăn quán kem ly kia chính là không được, em có nịnh bợ anh nữa cũng không được!"

Tưởng Trọng Lâm vừa nói như vậy, Cố Nhược Ngu mới nhớ ra có chuyện như vậy thật. Trên tầng cao nhất của một cái shopping mall thuộc Tưởng thị sắp mở một quán bán đồ uống lạnh, nằm trong chuỗi các cửa hàng đồ uống lạnh cao cấp được nhập khẩu từ nước ngoài, ở trong nước vẫn là quán đầu tiên. Cố Nhược Ngu vẫn luôn lên kế hoạch muốn đi thử một lần trước khi khai trương, năn nỉ Tưởng Trọng Lâm đã lâu cũng chưa chịu từ bỏ, không nghĩ tới anh hiện tại lại nghĩ tới chuyện này.

Vốn dĩ Cố Nhược Ngu còn bởi vì câu chuyện xưa bi tình của bác sĩ Hứa mà có chút đồng cảm với anh nên mới muốn quan tâm yêu thương nhiều một chút, nào biết anh không cảm kích, còn trả đũa nói cô là có mục đích muốn nịnh bợ. Cố Nhược Ngu một cỗ tà hỏa bùng lên,

"Không ăn không ăn không ăn, em mới không hiếm lạ, tránh ra, em đi ngủ." Nói xong nằm xuống một cái chui thẳng vào trong chăn, quay người đi.

Tưởng Trọng Lâm nhìn cô làm vẻ ta đây ngược lại cảm thấy buồn cười, như là đứa bé làm trò chơi xấu bị vạch trần, anh sao nghĩ tới Cố Nhược Ngu là đang "đáng thương đồng tình" anh mới bỗng nhiên trở nên hiền huệ, cho rằng cô là do muốn ăn món gì mới như vậy. Anh cũng thuận thế nằm xuống, nhẹ nhàng ôm chầm Cố Nhược Ngu, trấn an nói,

"Đồ ăn kia quá lạnh, đối với thân thể em không tốt, em có món gì khác muốn ăn thì chúng ta lại đi ăn." Bàn tay to chậm rãi vuốt ve bụng Cố Nhược Ngu, "Em nên hảo hảo điều dưỡng, bằng không em sẽ phải chịu khổ."

"Anh có phải muốn có đứa nhỏ hay không?" Cũng không trách Cố Nhược Ngu sẽ hỏi như vậy, thấy anh để ý mấy chuyện phụ nữ như vậy, suy nghĩ trực tiếp nhất chính là điều trị tốt thân thể sinh đứa nhỏ. Kỳ thật bọn họ vẫn không tránh thai, ban đầu Cố Nhược Ngu còn không có chú ý chuyện này, sau lại cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng bởi vì bản thân cũng không vội vã nên cũng không để ý. Bác sĩ Hứa lúc trước cũng nói qua cô khí huyết không đủ, thời gian hành kinh có chút bệnh vặt, khả năng không quá dễ thụ thai. Tuy rằng bác sĩ Hứa nói điều trị một chút không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu Tưởng Trọng Lâm muốn sớm sinh đứa nhỏ thì sao? Anh một người tịch mịch lâu như vậy, có lẽ có đứa nhỏ rồi thì sẽ vui vẻ?

Không nghĩ tới Cố Nhược Ngu sẽ đột nhiên hỏi như vậy, Tưởng Trọng Lâm cười một chút, "Có thì đương nhiên tốt, không có cũng không sao, cứ từ từ tới, chuyện này vẫn nên thuận theo tự nhiên."

Cố Nhược Ngu không có ý định không sinh con, nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân cách rất xa chuyện làm mẹ, nhưng hiện tại nói đến chuyện mang thai cô lại có chút lo lắng, vạn nhất về sau đợi tới lúc cô muốn có con thì lại không sinh được thì làm sao bây giờ?

"Vạn nhất em cũng giống chị hai thì phải làm sao?" Cố Nhược Ngu lo lắng hỏi, Cố Nhược Sầm là do mắc bệnh cung hàn nghiêm trọng nên không có cách nào mang thai, nói không chừng loại bệnh này có thể đồng thời xuất hiện giữa chị em gái thì sao?

Tưởng Trọng Lâm sờ trán của cô, vuốt mở tóc mái nhẹ nhàng hôn cô, "Không sao, nuôi em với nuôi trẻ con cũng không khác là bao, hiện tại anh cũng đã được trải nghiệm cảm giác nuôi con gái."

Cố Nhược Ngu "xí..." một tiếng, không nói nữa, trong lòng ít nhiều vẫn có chút động đậy. Mặc kệ giờ phút này lời anh nói là thật hay là lời nói dối, cô đều nguyện ý tin tưởng, cô sẽ không đi vào vết xe đổ của Cố Nhược Sầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.