Chương trước
Chương sau
Tuy Số 2 có tật xấu, nhưng vì đã bị Vú Em dạy dỗ rồi, nên nó đã không còn đi gặm mấy thứ như giày da nữa, chỉ gặm dép lê thôi. Hơn nữa, khẩu vị hiện giờ của nó đã cố định, thích gặm dép lê giá năm đồng bán ở siêu thị gần nhà hơn. Những đôi giày khác cơ bản nó sẽ không gặm, cho dù có đặt ở trước mặt nó, nó cũng không gặm.

“Không sao, không sao. Nếu tôi đã muốn nuôi nó, đương nhiên sẽ đối xử tốt với nó. Giày có mắc tới đâu cũng cho nó gặm tất.” Hoàng Bách Kỳ tuy đã lớn tuổi, vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấu hết mọi chuyện trên đời, nhưng đối với tiền tài và danh khí cũng không còn để ý nhiều như xưa. Ông đóng phim cũng chỉ vì ý thích mà thôi.

Phương Nghị gọi Số 2 tới, đặt nó vào lòng Hoàng Bách Kỳ. Số 2 cũng đã từng diễn chung với Hoàng Bách Kỳ, nên lúc được Hoàng Bách Kỳ ôm cũng không giãy dụa, còn thân mật mà dụi vào lòng bàn tay Hoàng Bách Kỳ.

Hoàng Bách Kỳ lật người Số 2 nhìn qua một lần, phát hiện trên bụng Số 2 có một vết sẹo rất dài, có thể do vết thương quá nghiêm trọng nên lông không mọc được. Nhưng bởi vì vết thương rải rác ở khắp bụng, nên bình thường rất khó phát hiện ra.

Hoàng Bách Kỳ sờ sờ bụng Số 2. Số 2 ư ử vài tiếng, mắt ướt sũng.

“Rất tốt, rất tốt.” Hoàng Bách Kỳ tự lẩm bẩm một mình. Sau khi tiếp xúc với động vật, ông mới hối hận sao bản thân lại không sớm nuôi vài con thú chứ. Vết thương trên người Số 2 là do con người gây ra. Nhưng khi ông vừa đụng vào vết thương trên người Số 2, Số 2 lại nhìn ông bằng vẻ mặt rất nhu hòa, không hề có hận ý. Con người đã để lại vết thương cho nó, nhưng nó lại vẫn tín nhiệm con người. Đây là chỗ đáng yêu của động vật a.

“Cậu đã tặng Số 2 cho tôi rồi. Tôi cũng sẽ không khách khí nữa. Sau này có việc thì cứ tới tìm tôi. Nếu có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp.” Hoàng Bách Kỳ ôm Số 2 vào lòng, rất hiền lành mà nói với Phương Nghị.

“Ngài có thể nhận nuôi Số 2 là tôi nên cám ơn ngài mới phải. Nhưng mà, mỗi con thú được nhận nuôi từ cửa hàng thú cưng đều phải lập hồ sơ lưu trữ. Qua một thời gian ngắn nữa sẽ tới thăm, có thể sẽ phải làm phiền ông.” Phương Nghị nhìn thấy biểu tình của Hoàng Bách Kỳ, liền biết ông nhất định sẽ đối xử tốt với Số 2, tới thăm chỉ là làm theo quy tắc mà thôi.

“Tôi đương nhiên chào đón cậu. Lúc cậu tới thăm, nhớ gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ ở nhà chờ cậu.” Hoàng Bách Kỳ thường xuyên ra ngoài đóng phim, không chắc sẽ ở nhà.

“Tôi thay mặt Số 2 cám ơn ông.” Phương Nghị đứng dậy cúi người trước Hoàng Bách Kỳ. Kỳ thật, động vật có tật xấu rất khó thuyết phục người ta nhận nuôi nó, cũng rất khó buộc người ta đối đãi tốt. Số 2 có thể được Hoàng Bách Kỳ thu nhận. Anh thực sự rất vui.

Vú Em cũng ở bên cạnh sủa gâu gâu mấy tiếng, lộ vẻ vui mừng.

Số 2 nghe thấy tiếng Vú Em kêu, chợt giãy dụa muốn nhảy ra khỏi lòng Hoàng Bách Kỳ. Hoàng Bách Kỳ thấy Số 2 giãy dụa lợi hại như vậy, đành phải đặt Số 2 xuống đất. Sau khi Số 2 được thả xuống, liền nhanh như chớp mà lủi vào trong góc phòng, ngồi vào bồn cầu.

“Số 2 thật ngoan, còn biết ngồi bồn cầu nữa chứ.” Hoàng Bách Kỳ vừa cười vừa nói. Kỳ thực, không chỉ có Số 2, tất cả động vật mà Phương Nghị mang tới hầu như đều biết ngồi bồn cầu. Ngay cả Số 4 chân ngắn, muốn đi toilet cũng phải phí mất cả đống sức lực.

Từ khi Hoàng Bách Kỳ xin Phương Nghị nhận nuôi Số 2 xong, ông càng nhìn Số 2 lại càng thấy thuận mắt. Ông cảm thấy mắt mình còn tốt chán. Tuy Phương Nghị nói Số 2 thích gặm giày, nhưng ở trong phim trường đặt nhiều giày như vậy, mà Số 2 chưa từng động qua cái nào, chỉ biết gặm đôi dép lê mà Phương Nghị cố ý mang tới cho nó thôi. Nó lại rất nghe lời, chỉ chơi ở chỗ Phương Nghị quy định, không hề xuất hiện trong khung hình. Tính tình cũng tốt, chưa đi cướp đồ ăn bao giờ. Lúc Số 4 ngồi ăn, nó cũng chỉ lặng lặng ngồi ở bên cạnh mà nhìn. Chờ cho Số 4 đi rồi, nó mới chạy tới ăn, rất có phong phạm của Vú Em.

Hoàng Bách Kỳ nhìn Số 2, ngay cả cơm trưa cũng quên ăn, còn không ngừng khoe Số 2 với người đại diện.

Người đại diện bị ông làm cho dở khóc dở cười, cảm thấy đóng phim này xong, sẽ có ít nhất một nửa người trong đoàn tới hỏi Phương Nghị nhận nuôi thú cưng.

Giờ cơm trưa qua đi, Đỗ Thiên Trạch mới quay về phim trường, mang theo một cái hộp rất lớn.

Vú Em đang chơi, đột nhiên chạy tới chỗ Đỗ Thiên Trạch.

“Hôm nay kỳ lạ thật nha. Sao Vú Em vừa nhìn thấy Thiên Trạch thì lại tỏ ra nhiệt tình hơn lúc nhìn thấy anh vậy a Thiên Trạch mang cái gì về vậy” Hải Dương cảm thấy kỳ lạ mà nói, ngoại trừ Phương Nghị ra, anh chưa từng thấy Vú Em tỏ ra nhiệt tình như vậy.

“Hóa ra hôm nay cậu ấy tới cửa hàng thú cưng.” Phương Nghị thấy đồ đạc trong tay Đỗ Thiên Trạch, liền biết Đỗ Thiên Trạch đã đi nơi nào.

Vú Em cực kỳ vui vẻ mà chạy vòng quanh Đỗ Thiên Trạch, sau đó gọi Số 2 và Số 4 tới bên cạnh, ba con chó đồng thời ngậm chén cơm của mình tới trước mặt Đỗ Thiên Trạch.

Đây là lần đầu tiên người trong đoàn làm phim nhìn thấy tình cảnh này, ai nấy cũng đều sợ tới ngây người, ngay cả Trì Thụy đang quay phim cũng phải ngớ ra, quên luôn cả lời thoại tiếp theo.

Lý Nghiêu kêu vài câu, thấy tất cả đều đang nhìn về một hướng. Ông cũng quay lại nhìn, phát hiện trong miệng ba con chó đều ngậm chén cơm sắp hàng chỉnh tề đi theo đằng sau Đỗ Thiên Trạch. Số 4 đi chậm, Vú Em đôi lúc sẽ quay đầu lại, chờ nó đi theo.

“Nghỉ ngơi mười phút.” Với loại chuyện này, Lý Nghiêu cũng chưa từng thấy qua. Phỏng chừng mọi người cũng không còn tâm tư quay phim nữa, nên ông đành phải cho mọi người nghỉ ngơi mười phút. Nhưng ông cũng đã dặn dò người quay phim, bảo người kia nói với Đỗ Thiên Trạch chuẩn bị quay, sau đó lại nói thầm ở trong lòng, Phương Nghị quả thật là một tên quái nhân, chó mèo do cậu ta nuôi đều thành tinh hết cả rồi.

Đỗ Thiên Trạch vác cái hộp tới trước mặt Phương Nghị, quay người lại, liền nhìn thấy ba con thú đang ngậm hộp cơm, xếp hàng ngay ngắn ở trước mặt cậu. Cả ba con đều nhìn cậu, nhất là Số 4, y như trẻ con mà làm nũng với cậu.

Xem ra không cần cậu nói, tụi Vú Em cũng biết trong này có chứa cái gì rồi. Đỗ Thiên Trạch mở hộp ra, cầm vài cái bánh ngô đặt vào trong chén cơm của tụi nó. Vú Em hai cái, Số 4 và Số 2 chỉ được một cái.

Số 4 nhìn thấy bánh ngô trong chén cơm của Vú Em nhiều hơn của nó, liền nóng nảy mà chạy tới trước mặt Vú Em, giành bánh ngô Vú Em đang gặm trong miệng ra gặm một hơi, sau đó lấy bánh ngô trong chén cơm của mình đi. Nhưng động tác nhỏ của Số 4 đã bị Số 2 nhìn thấy, cho nên chờ đến khi Số 4 quay trở lại chén cơm của mình, thì bánh ngô trong chén của Số 4 đã bị Số 2 ngậm bỏ vào trong chén của Vú Em rồi.

Số 4 bất mãn hết sức, nhỏ giọng sủa vài tiếng, kết quả Số 2 lại hung dữ sủa lên. Số 4 đành phải ủy khuất mà quay lại gặm bánh ngô của mình.

“Cậu xem, Số 2 nhà tôi thật tốt, còn biết giúp Vú Em cướp lại đồ nữa kìa.” Hoàng Bách Kỳ nói với người bên cạnh.

Hoàng Bách Kỳ rất hài lòng. Nhưng Lý Nghiêu thì lại không. Số 4 chính là chó của nhà ông nha. Không lâu sau, Lý Nghiêu liền xuất hiện ngay bên cạnh Đỗ Thiên Trạch, hỏi cậu đó là cái gì, sao không cho Số 4 nhiều thêm mấy cái chứ

“Lý Nghiêu, Số 4 còn nhỏ, loại đồ ăn này không thể ăn nhiều.” Đỗ Thiên Trạch bị Lý Nghiêu làm cho dở khóc dở cười. Suốt cả ngày Lý Nghiêu đều nói ông không thích chó. Nhưng Số 4 còn chưa tới nhà ông ở thì ông đã dành đồ ăn cho Số 4 rồi.

“A, cái này làm như thế nào” Lý Nghiêu mở hộp ra, lộ vẻ hứng thú mà hỏi.

“Cái này là bánh ngô làm cho chó ăn. Rất tốt cho thân thể của tụi nó.” Đỗ Thiên Trạch cầm một cái bánh ngô đưa cho Lý Nghiêu: “Miệng của Vú Em bị thương. Không thể ăn đồ cứng, cho nên mới làm vài cái bánh ngô cho nó, là dùng tiền thăm hỏi của ông làm đó.”

“Tôi hình như ngửi thấy…” Lý Nghiêu cầm lấy bánh ngô mà ngửi thử: “Bánh ngô này hình như có thịt phải không”

“Ừ, có thịt bò và một ít rau dưa.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu.

“Không tồi, không tồi.” Lý Nghiêu thuận tay bỏ bánh ngô vào trong bát của Số 4, sau đó nói với Đỗ Thiên Trạch, nói: “Nếu có lợi cho chó thì để Số 4 ăn nhiều thêm chút cũng không sao.” Số 4 nhìn thấy trong bát có thêm một cái bánh ngô, liền vui vẻ, chạy tới bên cạnh Lý Nghiêu, dụi dụi vào người ông. Lý Nghiêu liền cười tươi, ngồi xổm xuống mà sờ sờ Số 4.

“Đã cho Số 4 thêm một cái bánh ngô rồi, sao lại không cho Số 2 nhà tôi thêm một cái chứ Bao nhiêu tiền một cái đấy Tôi mua không được sao” Hoàng Bách Kỳ không biết đã tới đây từ lúc nào.

“Từ lúc nào mà Số 2 thành của nhà ông thế” Lý Nghiêu quay đầu lại hỏi ông.

“Hôm nay. Tiểu Đỗ a, mau cho Số 2 nhà tôi một cái bánh ngô a. Cậu xem nó ngoan biết bao nhiêu. Còn biết đưa bánh ngô cho Vú Em kìa.” Hoàng Bách Kỳ ngoắc Đỗ Thiên Trạch lại.

Không ngờ, cậu mới rời đi có một buổi trưa, vậy mà Số 2 đã có chủ rồi. Đỗ Thiên Trạch đành phải cho Số 2 thêm một cái bánh ngô.

“Tiểu Đỗ a, bánh ngô này cậu làm từ gì thế Có lợi cho thân thể của chó sao Có lợi thì nói cho tôi biết chút, tôi về nhà làm cho Số 2 ăn a.” Hoàng Bách Kỳ đến bên cạnh Đỗ Thiên Trạch, nhìn hộp bánh ngô một chút.

“Bánh ngô này quả thực tốt cho cơ thể của chó. Tuy không được tốt lắm, nhưng tốt hơn là đồ ăn vặt. Hơn nữa chó rất thích ăn. Để tôi về chỉnh lý lại cách làm rồi đưa cho ông.” Thấy Hoàng Bách Kỳ quan tâm tới Số 2 như vậy, Đỗ Thiên Trạch liền tỏ ra nhiệt tình hơn với Hoàng Bách Kỳ.

“Nhớ cho tôi thêm một phần đó nhé.” Sau khi Lý Nghiêu nói xong, liền cầm loa kêu gọi làm việc.

Buổi tối về lại khách sạn, Phương Nghị gọi điện thoại cho Phương Duyệt. Phương Duyệt vẫn đang làm bánh ngô, nói Đỗ Thiên Trạch mua tới năm sáu chục cân thịt bò lận, cô làm bánh ngô suốt cả một ngày, giờ mới vừa chưng xong bánh ngô. Hơn nữa, Vú Em lại không có ở đây, đám lúc chó trong sân xếp hàng đều loạn đội hình hết cả lên, lúc phát bánh cũng tốn không ít thời gian.

“Nam thần của nhà em có phải tốt lắm đúng không.” Trước khi cúp điện thoại, Phương Duyệt còn cường điệu thêm một lần: “Không chỉ đẹp trai, lại còn là người tốt. Vú Em chỉ bị thương nhẹ thôi mà anh ấy đã cố ý chạy về đây làm bánh ngô cho Vú Em ăn. Quả là người đàn ông dịu dàng mà.”

“Ừm, không tồi.” Sau khi cúp điện thoại, Phương Nghị hồi tưởng lại một chút. Từ lúc quen biết tới nay, số chuyện mà Đỗ Thiên Trạch làm vì cửa hàng thú cưng còn nhiều hơn là nhân viên của cửa hàng, có chút nhiệt tình quá. Nhưng anh cảm thấy Đỗ Thiên Trạch không có ý xấu. Chẳng lẽ thật sự bị Vú Em làm cho cảm động sao Lúc về hỏi Chu Sùng Văn một chút xem sao.

Vài ngày sau, phân cảnh của Trì Thụy đã quay xong, trước khi rời đi lại mời mọi người ăn một bữa cơm. Lần này, Phương Nghị không rời khỏi khách sạn, luôn ngồi ở trong phòng. Nhưng Phương Nghị ngồi đến quá nửa đêm cũng không xảy ra chuyện gì. Trì Thụy rời đi rất yên lặng.

Bởi vì Trì Thụy rời đi, Hải Dương còn cố ý mời Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị ra ăn một bữa thịt nướng, cảm khái rốt cục cũng có thể thả lỏng một chút rồi. Có Trì Thụy ở trong đoàn, không chỉ bị áp lực lớn, mà anh lúc nào cũng phải chú ý hình tượng của mình, mấu chốt là thái độ của Vú Em đối với Trì Thụy vẫn không tốt lên được. Mỗi ngày anh đều lo Vú Em sẽ chọc giận Trì Thụy, đến lúc đó thì thảm. Giờ Trì Thụy đã đi rồi, anh rốt cục cũng có thể yên tâm.

Phần diễn kế tiếp đều là của Đỗ Thiên Trạch và Hoàng Bách Kỳ. Nội dung là Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy cha mình nuôi chó rất vui vẻ nên cũng mua một con thỏ mang về cho cha chơi. Tiểu Thổ Phỉ, rốt cục cũng đã được lên sàn diễn.

Vì sao có chương này ^^! đừng ngạc nhiên đây là quà mừng của Bạch tỉ chuẩn bị sẳn khi cái lâu nhỏ cán mốc 4 triệu cái dấu chân của mọi người.

Nhưng gấp quá ta cũng nôn nên chưa beta =.=” mng thông cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.