Chương trước
Chương sau
Ba của Tiểu Thiên dắt theo Tiểu Thiên ra siêu thị mua dép lê. Đỗ Thiên Trạch thì ở lại cùng Hoàng Bách Kỳ.

“Tiểu Đỗ à, hình như cậu thường xuyên tới cửa hàng thú cưng a.” Hoàng Bách Kỳ nhìn thấy Số 2 có tinh thần như vậy thì an tâm hơn. Giờ ông đã có tâm tình cùng nói chuyện phiếm với Đỗ Thiên Trạch rồi.

“Dạ, cháu sống ở gần đây nên thường xuyên thăm.” Đỗ Thiên Trạch ngồi thẳng người, gật đầu.

“Đừng mất tự nhiên như vậy, tôi chỉ hỏi một chút thôi.” Hoàng Bách Kỳ khoát tay với Đỗ Thiên Trạch, nhưng thái độ của Đỗ Thiên Trạch vẫn nghiêm chỉnh như cũ.

“Tôi nghe cháu gái ngoại của tôi nói tiệm này có Weibo, ngày nào cũng post tin nhận nuôi cả, bọn họ xảy ra chuyện gì Có thể nói với tôi không” Tuổi của Hoàng Bách Kỳ cũng đã lớn, nên không chơi mấy thứ như Weibo. Mấy ngày trước, cháu gái ngoại của ông có đến nhà ông, nói biết Số 2 là thú cưng của cửa hàng thú cưng nào, còn mở Weibo Cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên cho ông xem. Lúc đó ông mới biết hóa ra tiệm có nhiều quy tắc và điều kiện nhận nuôi đến như vậy.

“Tiệm thú cưng này không giống như những tiệm khác…” Đỗ Thiên Trạch vừa mới nói thì Phương Nghị đã trở lại. Số 2 gâu một tiếng, liền chạy ào ra ngoài, ngay cả dép cũng không thèm gặm.

“Chắc chắn là Vú Em về.” Hoàng Bách Kỳ đứng dậy, đi ra ngoài, không cần đoán thì ông cũng biết, nhất định là Vú Em đã trở lại, nếu không Số 2 cũng không nhiệt tình tới như vậy.

Quả nhiên, Đỗ Thiên Trạch và Hoàng Bách Kỳ vừa ra ngoài thì nhìn thấy Số 2 đang xoay quanh Vú Em. Vú Em thì đang không ngừng ngửi Số 2.

“Số 2 vẫn rất thân thiết với Vú Em a.” Hoàng Bách Kỳ cảm khái. Tuy Số 2 ở nhà cũng rất thân thiết, nhưng có thể khiến Số 2 nhiệt tình như vậy thì chỉ có mỗi mình Vú Em.

“Tiểu Phương a, đã lâu không gặp.” Hoàng Bách Kỳ cười hả hả rồi chào hỏi với Phương Nghị.

“Hoàng lão, sao ông lại tới đây” Phương Nghị đương nhiên không ngờ Hoàng Bách Kỳ lại tới cửa hàng thú cưng. Dù sao thì nơi Hoàng Bách Kỳ đang ở cách cửa hàng rất xa.

“Số 2 nhà tôi sinh bệnh. Tôi mang nó tới đây khám.”

“Sinh bệnh.” Phương Nghị cúi đầu nhìn Số 2 đang vui vẻ, cảm thấy không giống lắm.

“Tiểu Duyệt vừa mới xem qua. Nói là nhà không có dép lê, Số 2 lại không thích gặm giày khác, cho nên mới buồn. Nó mới vừa gặm vài hớp dép rồi, bệnh khỏi rồi.” Hoàng Bách Kỳ nói xong thì đi tới bên người Phương Nghị, vỗ bả vai anh rồi nói: “Cậu a, quá cứng nhắc rồi. Dạy Số 2 tốt quá. Gặm giày gì cũng được mà, chỉ cần nó gặm vui vẻ là được rồi.”

“Đây đều là do Vú Em dạy. Cháu không hề dạy nó.” Phương Nghị chỉ vào Vú Em, đổ hết trách nhiệm lên đầu nó. Bất quá, Phương Nghị cảm thấy Vú Em dạy như vậy rất đúng, để cho Số 2 biết con người ghét cái gì thì sau này nó sẽ không tái phạm nữa, cũng ít bị người ta đánh hơn. Người có cùng ý tưởng như Hoàng Bách Kỳ dù sao cũng chỉ là số ít.

“Đã lâu không gặp Tiểu Thổ Phỉ và Đại Hoàng. Tôi rất nhớ đám thú cùng quay phim ngày đó. Cậu nhốt tụi nó ở chỗ nào Dẫn tôi đi nhìn xem.” Hoàng Bách Kỳ quay đầu nhìn một vòng, nhưng không phát hiện ra Tiểu Thổ Phỉ đang ở đâu.

“Ồ, ông già.” Đại Phi từ bên ngoài bay vào tiệm, còn dẫn theo một con vẹt xám, vỗ cánh đậu lên vai Phương Nghị. Đại Phi đứng ở vai trái Phương Nghị, vẹt xám cũng đậu lên vai trái, nhưng lại bị Đại Phi đạp một phát, thế là vẹt xám phải bay qua đậu trên vai phải của Phương Nghị.

“Chào ông bác, chào ông bác.” Sau khi vẹt xám đứng vững rồi thì kêu lên với Hoàng Bách Kỳ.

“Tôi biết rồi. Con vẹt này có phải là Đại Phi không” Hoàng Bách Kỳ bị nó gọi là ông già cũng không lộ vẻ tức giận gì. Ông đã góp mặt nhiều lần trong tiết mục [Siêu cấp kịch truyền hình], bình thường cũng hay xem, vì thế cũng biết trong tiết mục đó có một con vẹt miệng tiện.

“Đúng vậy, là Đại Phi.” Phương Nghị gật đầu, thuận tay nhéo chân của Đại Phi, cảnh cảo nó thành thật một chút.

“Ông già, ông già…” Đại Phi bị nhéo đau, cứ như là trả thù mà kêu lớn vài tiếng.

“Được rồi. Chỉ là con vẹt thôi mà. Tôi không so đó với nó đâu. Đại Phi cũng là từ tiệm của các cậu ra sao” Thấy Phương Nghị lại gật đầu, Hoàng Bách Kỳ thầm nói ở trong lòng, đây không phải là cửa hàng thú cưng, đây là tiệm huấn luyện thú cưng đúng không Sao lại có thể dạy ra nhiều thú quậy như giặc thế này

“Chào ông bác, chào ông bác.” Thấy Đại Phi kêu ông già, vẹt xám cũng chào hỏi theo.

“Éc, chim ngu.” Đại Phi tỏ vẻ cực kỳ khinh thường mà nghiêng đầu nhìn vẹt xám. Sau đó nó đập cánh, bay qua đậu lên vai Hoàng Bách Kỳ, rồi kêu Phương Nghị: “Tai nạn xe cộ, tai nạn xe cộ, tai nạn xe cộ.”

“Xảy ra tai nạn xe cộ Đi!” Nghe thấy Đại Phi kêu, Phương Nghị liền đi theo Đại Phi đang bay ở phía trước.

“Chúng ta cũng đi nhìn xem.” Phương Nghị đi quá gấp, ngay cả lời chào cũng không thèm nói, khiến Đỗ Thiên Trạch có chút xấu hổ, định giải thích với Hoàng Bách Kỳ vài câu Phương Nghị không có cố ý thì Hoàng Bách Kỳ đã lên tiếng trước.

Phương Nghị đi rất nhanh, Hoàng Bách Kỳ cũng bước nhanh theo. Đi qua một con đường cái, Đại Phi dẫn Phương Nghị đến một cái hẻm nhỏ rất phồn hoa, rồi đậu ngay trên một tấm bảng hiệu, đám chim sẻ từ không trung bay tới đậu ngay bên cạnh Đại Phi xem náo nhiệt.

Phương Nghị rất nhanh đã tìm thấy con mèo bị tai nạn trên đường như Đại Phi nói. Nó đã bị xe nghiền nát nửa thân mình, máu thịt lẫn lộn, trông rất ghê người. Người qua đường nhìn thấy cũng đều tận lực tránh ra xa.

Đời trước nếu gặp loại chuyện này, Phương Nghị chắc chắc sẽ còn ghét bỏ hơn so với mấy người đi đường này. Nhưng đã sống cùng với đám động vật rất lâu rồi, Phương Nghị không thể thờ ơ lạnh nhạt với chuyện này được.

Xin vài cái bao to ở vài hàng rong gần đó, Phương Nghị đeo bao tay, rất cẩn thận mà nhặt nửa con mèo và mấy miếng thịt đã nát bấy ở xung quanh nó lên. Việc này thoạt nhìn trông có vẻ hơi tởm, nhưng Phương Nghị vẫn dùng bộ mặt nghiêm túc mà bỏ mọi thứ vào trong cái bao to, không hề lộ ra vẻ ghét bỏ nào.

“Chú ơi, cho chú lau tay này.” Một bé gái đi tới bên cạnh Phương Nghị, đưa hai cái khăn ướt cho anh.

“Cám ơn.” Phương Nghị nhận lấy khăn tay, cảm thấy hôm nay cũng may mắn lắm, không gặp được người ghét anh, lại còn được người ta tặng khăn.

Cô bé chạy về lại bên cạnh mẹ của mình, thấy Phương Nghị vẫn còn đang nhìn mình, liền quay đầu lại phất tay với Phương Nghị.

“Đây là…Tai nạn xe cộ” Đỗ Thiên Trạch và Hoàng Bách Kỳ đã tới được một lúc. Đỗ Thiên Trạch có đôi mắt tốt, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng ở nơi này, vì thế lúc Phương Nghị thu dọn thi thể, cậu đã kéo Hoàng Bách Kỳ lại không cho tới gần, chờ đến khi Phương Nghị thu dọn xong thì mới đỡ Hoàng Bách Kỳ tới.

“Ừm. Xảy ra quá nhanh hoặc là cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian vì một con mèo, đoạn đường này lại có lưu lượng người qua lại lớn, không thể lái xe với tốc độ cao được, chắc là cố ý nghiền qua.” Phương Nghị rất bình tĩnh nói ra nguyên nhân. Loại chuyện này anh đã thấy nhiều rồi.

“Haiz! Thật là…” Hoàng Bách Kỳ lắc đầu, không biết nên nói gì mới tốt.

“Đứa con còn, đứa con còn…” Đại Phi chờ Phương Nghị thu dọn thi thể xong, liền bay đến bên vai Phương Nghị mà nói.

“Đi thôi.” Phương Nghị ném Đại Phi lên không trung.

Đi về phía trước không xa lắm là tới một nơi đổ đống những thứ tạp nham, chất đầy đủ loại giấy vụn và lon đồ hộp. Phương Nghị dựa theo tiếng mèo kêu mà tìm kiếm, qua một lúc lâu, sau khi tìm khắp ngõ ngách mới tìm ra được ba con mèo con mới sinh. Phương Nghị đi một vòng chung quanh, xác định cái ổ mèo này chỉ có ba con mèo mới sinh thì mới quay lại nhờ Đỗ Thiên Trạch giúp anh mang ba con mèo con này về. Lát nữa anh phải chôn thi thể, không tiện dắt theo mèo con.

Ba con mèo con trông có vẻ còn rất nhỏ, vừa mới mở mắt chưa được bao lâu, đi đường vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo, cứ ở trong ngực Đỗ Thiên Trạch mà bò tới bò lui, nhưng sức lại quá nhỏ, bò không ra được.

“Ba con mèo này nhìn nhỏ quá, đầy tháng chưa” Hoàng Bách Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy, có chút lo lắng mà hỏi. Mèo con phải đủ ít nhất một tháng tuổi thì mới có thể rời khỏi mèo mẹ. Mấy con mèo này thoạt nhìn như mới vừa được sinh ra vài ngày.

“Chưa tới. Chắc khoảng hơn mười ngày.” Phương Nghị tiếp xúc với mèo nhiều, liếc mắt một cái liền nhìn ra được tuổi của nó.

“Có thể nuôi sống được không” Mèo con mới được mười ngày tuổi, chắc không thể nuôi nổi.

“Ăn cơm được rồi, nhưng không có mèo mẹ dẫn dắt, sức chống cự sẽ kém đi nhiều.” Phương Nghị suy xét một chút rồi nói: “Về tiệm sẽ tìm đám mèo cái làm mẹ cho tụi nó, chắc là không có vấn đề gì đâu.”

Còn có thể tìm mèo thay mèo mẹ à Tuy Hoàng Bách Kỳ không nuôi mèo, nhưng cũng biết mèo không như chó, không thích giúp người ta chăm con. Nhưng động vật trong cửa hàng của Phương Nghị lại khác với động vật nhà người ta. Ông ngược lại hi vọng Phương Nghị thật sự có thể giúp mấy con mèo con này tìm được mèo mẹ. Tốt xấu gì thì cũng là mấy cái mạng, có thể cứu được thì tốt.

Sau khi về tiệm, Phương Nghị tìm nhân viên cửa hàng rồi giao thi thể cho người kia xử lý. Sau đó anh gọi Vú Em tới, dẫn ba con mèo con này ra sân sau.

Vào sân sau, Phương Nghị ngồi xổm xuống, khẽ nói với Vú Em vài câu. Sau đó Vú Em bắt đầu đi vài vòng ở trong sân, qua một lúc, liền dẫn một con mèo đi ra. Lông của con mèo này có hai màu, màu trắng và vàng, màu vàng chiếm đại đa số, chỉ có cái bụng và bốn móng vuốt là màu trắng.

“Mày phải chăm sóc cho ba đứa nó thật tốt, có biết chưa” Phương Nghị xoa đầu con mèo, khẽ khàng dặn.

Con mèo mẹ rất ôn nhu miao một tiếng với Phương Nghị. Phương Nghị lôi đám mèo con từ trong lòng mình ra, đặt xuống đất. Ba con mèo con nghiêng ngả lảo đảo đi vòng quanh, vừa đi vừa gọi, có vẻ như đang tìm mẹ.

Mèo mẹ ngậm một con bỏ vào trong ổ, Phương Nghị cầm hai con mèo con còn lại đi theo phía sau.

Con mèo mà Vú Em tìm tới là mèo mẹ vẫn còn đang chăm con. Nhìn thấy ổ mèo, Phương Nghị liền nhớ tới con mèo này tên là Chi Chi, đợt trước vừa mới sinh con, hình như là tự đẻ.

Phương Nghị bỏ hai con mèo còn lại vào trong ổ của Chi Chi. Đám mèo con dịch chuyển tìm sữa mẹ, nhưng rất nhanh sau đó tụi nó lại nhả ra, hình như tụi nó ngửi ra được đây không phải là mùi của mẹ nó. Tụi nó kêu vài tiếng rồi xoay người chạy ra khỏi ổ.

Chi Chi đứng dậy, ngậm lấy ba con về lại ổ, sau đó liếm lông cho tụi nó, rồi nằm xuống để tụi nó bú sửa.

Con của Chi Chi vốn còn đang ngủ, sau phát hiện trong ở nhiều thêm vài con mèo, nhưng lại không lộ ra phản ứng gì, chỉ đi tới cạnh bụng Chi Chi đòi ăn.

Mấy con mèo kia cũng đói bụng, liền miao miao đi tới bụng Chi Chi mà bú sữa.

Nhìn thấy mấy con mèo con chịu bú sữa, Phương Nghị mới xoa đầu ba đứa nhỏ rồi đứng dậy rời đi, thầm cảm thấy may mà không cho động vật trong tiệm triệt sản toàn bộ, nếu không thì không biết đào đâu ra mèo mẹ. Về chuyện triệt sản, Phương Nghị sẽ nghe theo ý kiến của đám động vật. Nếu tụi nó thực sự không chịu làm, Phương Nghị sẽ không ép buộc tụi nó. Năm đó, nếu không phải bị ông chủ cửa hàng thú cưng lừa, phỏng chừng trong tiệm đã có cả đống Vú Em nhỏ rồi. Cũng bởi vì chuyện triệt sản Vú Em, mà Phương Nghị đối đãi rất khoan dung với thú cưng trong tiệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.