Xèo… xèo….
“Ưm… thơm quá… Tiểu Hoài, cậu đang nấu đồ ăn sáng sao? Thơm quá.”
Vương Hoài đang nấu dở nồi cơm, quay qua nhìn người bạn của mình thì thở dài.
Lâm Tô Tô mặc bộ đồ ngủ con gấu, mái tóc của rối tung lên như tơ vò, gương mặt thì đen xì xì chứng tỏ một đêm ngủ cực kì không ngon.
Cậu vò vò đầu, bức bức tai, cảm thấy sức sống cứ như bị bức ra vậy. Rốt cuộc là sao vậy a?
“Cậu không nhớ mấy chuyện tối qua à?”
“Nhớ? Nhớ cái gì cơ?”
Lâm Tô Tô cố gắng vò vò đầu óc lộn xộn của mình để kiếm chút kí ức tối đêm qua. Nhưng câu trả lời hoàn toàn là không có gì, cậu không thể nhớ được cái gì cả.
“Tao chỉ nhớ là đêm qua đang ăn ngon thì thằng cha Trương Tất Phong đến phá. Hừ?! May cho hắn là chỗ đông người nên tao không làm cho hắn một trận đấy. Cứ như âm hồn bất tán vậy.”
“Và sau đó mày nốc một đống rượu..”
“Ừ thì tao có uống chút rượu… nhưng sau đó thì sao tao cũng không nhớ nữa.”
“Ừ… mày thật xấu xa, để mình tao là người xấu hổ thôi. Lâm Tô Tô à, đêm qua bệnh cũ của mày lại phát tác, mày như này này…”
Vương Hoài làm động tác bóp bóp, bóp bóp khiến Lâm Tô Tô không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Tao…”
“Mày bóp người chủ tịch nhà mày như đúng rồi. Không chỉ thế, lúc lên xe mày còn hát ho lung tung, còn đòi hôn anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2894393/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.